thơ Kiều Giang
Ta lãng tử, em hương trầm xuân sắc
cho ngàn năm vằng vặc dấu trăng đi
Em bắt ta hờn, dỗi, bắt ta say
Thân xác ấy nói gì, Đêm huyền thoại ?
Trong đắm đuối, ta thấy hồn tê tái
Em ngàn năm ngự trị một đời ta
Có phải người nhan sắc đẫm hương hoa,
và xiêm áo trổi lời ca diễm tuyệt?
Ta run rẩy bước qua bờ thế tục
Chôn mùa trăng dưới nguyệt đợi tình em
Ta cúi đầu nâng nét ngọc trang nghiêm
Mùa hương sắc sẽ phải mềm sỏi đá
Ta ngây ngất trong hương trầm rất lạ
Trăng đêm này tàn tạ dưới chân em
Ta quỳ nâng tóc rối giữa môi đêm
Chưa hoan lạc, đã thấy mình tội lỗi !
Mùa trái chín, xin người đừng quá vội
Cho ngàn năm mây lãng tử còn vui
Trăng sẽ chết giữa bến bờ hoang dại
Em nguyệt cầm, nhan sắc sẽ lên ngôi...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét