Truyện ngắn Kiều Giang
Hắn là thợ đóng giày. Cha hắn sinh hắn ra chỉ thích cho hắn học mỗi một nghề, đó là nghề đóng giày, và hắn chính là sự nhẫn nại vô bờ và sự quyết chí vời vợi của ông ta. Nhưng cha hắn lại nói hắn là loại hàng phế phẩm, là sự lựa chọn bất đắc dĩ của ông, sau những tháng năm miệt mài đi tìm người kế nghiệp. Ông ta nói rằng, chính cái tính phóng khoáng lêu lổng, bốc đồng văn chương của hắn là tòng phạm làm sa sút truyền thống đóng giày của nhà ông ta. Ông ta đã bắt hắn phải thề trung thành tuyệt đối với nghề đóng giày, ngay cả sau khi đã xuống mồ. Hắn đành phải lừa dối số phận hắn để thốt lên một lời thề mà hắn không biết ông trời có chịu làm chứng hay không.
Thường thì qui luật của tạo hóa là bất thuần khiết. Nhưng may sao, cả dòng tộc hắn đều đi theo nghề ấy. Ông nội hắn nói, nếu có một đứa con trai trong giòng tộc mà không theo nghề của ông, thì đó là sự phản bội đáng ghê tởm nhất, một sự thất bại thảm thương nhất, mà nếu đã như thế thì không được lấy họ của ông, phải bỏ xứ ra đi, rồi sẽ chết trong cô độc, và hắn cho rằng, không có gì bất hạnh bằng chết trong cô độc, chết không tên tuổi, không giòng tộc. Lời tuyên bố ấy ám ảnh hắn cả trong giấc ngủ, còn hơn cả lời tuyên thệ trước thánh tổ, vì thế hắn chẳng còn dám khiêu khích số phận.
Đã có một thành viên trong giòng tộc đóng giày ấy bị trừng phạt khi muốn ly khai vì anh ta cho rằng, cái luật của giòng họ của anh là phi nhân, và cái cỡ giày của họ là dối trá. Anh ta bị dắt đi diễu giữa phố phường vì cái tội ăn cắp và phản bội, nhưng nạn nhân thì cho rằng nhất định không phải vậy, có chăng chỉ là sự hoang tưởng của cả một dòng họ.
Hắn thích mọi người đều phải mang giày của giòng họ hắn đóng, và huênh hoang đó là loại giày cho cả nhân loại. Mua một loại giày khác là sai lầm và dẫn đến ảo tưởng. Cũng giống như đạo Ki-tô nói rằng chỉ có Chúa trời là duy nhất, còn lại chỉ là ma quỷ.
Hắn sắm một cái loa thật lớn đặt trước cửa hiệu, liên tục phát ra những bài quảng cáo. Ai không nghe theo thì hãy làm ngơ đi, chứ nói chống lại hắn thì sẽ có ngày bọn đầu gấu, tay chân của hắn nghiêm trị như tín đồ hồi giáo xử những kẻ dám xúc phạm đến thánh Allah. Hắn nói như thật và cam đoan rằng, chỉ có mang giày của hắn mới được hạnh phúc. Nhưng chẳng có người không công rồi nghề nào đi phản bác hắn, vì hạnh phúc là một khái niệm về trạng thái của tâm hồn mà không ai có thể cắt bớt cho người khác, để chứng minh rằng mình đang hạnh phúc, giống như người ta cắt một chiếc bánh để chia cho ai đó.
Giày của hắn sản xuất mang nhãn hiệu quốc tế, hắn nói.
Không có hiệu giày nào trên thế giới này sánh nổi với giày của hắn, hắn cho nhân viên quảng cáo ra khắp thế giới không trừ một nước nào. Để gây ấn tượng câu khách, trước cửa hiệu hắn treo hai tấm pa-nô in chân dung to tướng của hai ông tổ của hiệu giày hắn, có lẽ đó là hai gương mặt người Âu.
Hắn cho biết giày của hắn sản xuất thích hợp với mọi giới,
từ giới thương nhân đến các nhà khoa học, các giáo sư,
đặc biệt là đám công nhân và nông dân, kể cả bọn điếm đàng chính trị, trong mọi tầng lớp xã hội, của mọi nền văn hóa khác nhau.
Hắn còn nói rằng, giày da của giòng tộc hắn đóng, chỉ cần một kích cỡ. Chân lớn hay nhỏ đều mang được, co giãn như một thứ quần áo thun,( như các phát biểu đầu hôm sớm mai của các lãnh tụ), phù hợp với cả nam phụ lão ấu. Cũng như có người nói rằng, có một thứ triết thuyết phù hợp cho suốt lịch sử nhân loại, từ ăn lông ở lỗ cho đến thời loài người chinh phục sao hỏa sao kim, nghĩa là cho mọi thời đại, cho tất cả các dân tộc, và là một thứ chân lý vĩnh viễn, chân lý nằm lên trên mọi chân lý, nhưng lại hoàn toàn như một thứ hàng hóa để xuất khẩu, tức là có thể trao đổi mua bán, nhưng chỉ có điều khác với nàng hóa thông thường, đó là người ta phải dùng súng đạn để xuất khẩu chân lý, cũng như hắn dùng bọn đầu gấu để quảng cáo giày, vừa dụ dỗ, vừa đe dọa. Nếu có ai phản bác kiểu lập luận mang tính cưỡng bức của hắn, thì hắn lại nại đến Hitler, Stalin, Mao Trạch Đông, mà rằng những vị ấy chỉ cầm mấy quyển sách trên tay mà đã đẩy hàng triệu con người hăng hái đi vào con đường chết. Hắn vênh mặt lên, đầy vẻ thách thức.
Rồi một ngày mùa xuân, hắn thân thiện và háo hức đem tặng cho người bạn thân nhất một đôi giày do chính dòng họ hắn đóng. Hắn gọi là đôi giày vạn năng và hắn hy vọng rằng tình bạn và uy tín của giòng họ hắn nằm trong đôi giày. Người bạn vui vẻ , tự hào nhận và mang đôi giày nghĩa tình ấy. Còn câu chuyện sau đó như thế nào thì hắn lại không dám nói với ai, và hắn coi đó như một bí mật nghề nghiệp.
Thế là, một cỡ giày có thể mang vừa cho mọi đôi chân, không biết có ai trên đời này tin được không, nhưng đó là một câu chuyện có thật về một giòng tộc, thậm chí họ còn thách thức rằng, một trăm năm nữa sẽ có một triệu người mang giày của họ đổ bộ lên sao hỏa. Ôi, thế giới đa đoan này bao giờ cũng cố tạo ra những thứ sản phẩm, những niềm tin mang tính huyền thoại.
Sài Gòn 13-10-2016
ThíchHiển thị thêm cảm xúc
Bình luậnChia sẻ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét