Thơ Kiều Giang
Đêm qua tôi thấy những chữ nghĩa tôi ngồi khóc
Những chữ nghĩa ấy tôi viết cho vầng trăng đêm không sáng,
để cho tôi còn thấy vẻ đẹp xán lạn của mùa thu,
tôi viết cho những trang sử âm u của một thời mạt vận
được ngợi ca, quỳ gối, dối lừa.
Những chữ nghĩa ấy tôi đã viết cho vẻ u buồn của biển xanh,
những phút giây chết lặng của Trường Sơn,
tôi viết cho bao nhiêu năm đổ máu anh em,
chảy về biển đông để bây giờ trở thành vô nghĩa.
Những chữ nghĩa ấy tôi viết cho lửa cha ông còn giữ ấm quê hương,
lớp rong rêu bám trên thành dã sử cũng hát bài hành ca về cõi vô biên,
cho bờ đá Tây Nguyên ngàn năm thức dậy, chắn giặc thù đang vùng vẫy
ở biên cương,
tôi viết cho ngọn gió lưu vong tìm về tổ quốc.
Chữ nghĩa ấy đã đi qua vùng tăm tối của nhân gian, những kẻ chăn dân thể hiện quyền uy và tội ác,
chữ nghĩa ấy đang quằn quại dưới “ văn minh” của bọn săn người.
Nhưng người quản thủ tàng thư quốc gia bảo rằng chữ nghĩa của
tôi không được viết trên giấy, không được gửi lên trời, không được dìm xuống biển, không được ghi bên rìa của những trang cổ thư, không được theo tiếng chim để được hót vu vơ…
Và chữ nghĩa của tôi phải mãi mãi bị lưu đày.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét