Con người sinh ra tự do nhưng ở đâu cũng có xiềng xích. J.J. ROUSSEAU.

10 thg 3, 2017

Con Chữ Ơi Hãy Cho Ta Làm Nô Lệ Em


Thơ Kiều Giang

Con chữ ơi, đã mấy ngàn năm,
em hân hoan đồng hành với loài đứng thẳng,
em reo vui và nhỏ lệ trong từng ngõ ngách cuộc tồn sinh.


Ta muốn được cùng em,
về tận chân trời góc bể, nơi thế gian chẳng có đuôi đầu,
trong cuộc rong chơi của tạo tác vô biên,

Ta muốn được cùng em chia sẻ nỗi gian nan
của vầng mây xám đang bay vào lung linh thế gian huyền thoại,

Em đã bao lần chạm tay vào những trang thơ đầy nước mắt,
nơi ấy tiếng giáo gươm còn vang vọng trong từng trang sử thi,
em đã chuyện trò cùng Iliad của Homer,
em hãy đi cùng ta về nơi tận cùng của gió,


Đã bao lâu rồi, mặt đất lung linh những cánh hoa lệ nhỏ,
ta muốn cùng em đi tìm cuộc tương ngộ của những đám mây,
tìm dấu tích của làn gió bay qua bầu trời,
để viết về một thời lãng đãng của tiếng cười và nước mắt.


Hỡi con chữ,
ta đi mãi trong đường hầm thế kỷ,
cô đơn gặm nhấm ta,
không có em thì ta như đang trong màn đêm của tử huyệt,
bầu trời không còn xanh trong trên đầu,
làn mây xám mãi mãi trôi.


Em vĩnh viễn là nỗi khao khát của ta,
ta vật vã, khắc khoải đợi chờ em,
trong những buổi hoàng hôn trước khi mặt trời tắt,
trong những đêm đen khi chai rượu cạn và im bặt lời ca của lũ dế,
ta đơn độc trong cô quạnh mênh mông,


Ngôn ngữ ơi, con chữ ơi, văn chương ơi, có phải chính em là cánh cửa của linh hồn, là lạc thú mà loài người đắm chìm trong em muôn thuở.

Chính em là sợi dây vô hình kết nối những nụ cười và những giọt nước mắt rẩy run trên môi nhân loại.

Hãy cho ta suốt đời làm kẻ nô lệ em,
để ta vinh danh mặt trời,
ta vinh danh tình mẹ,
ta vinh danh những cánh đồng lúa rì rào xa tít,
những núi rừng thâm u xanh thẳm, đang thì thầm những vọng ngôn của hồng hoang,
những đợt sóng biển dâng trào cùng hồi chuông vĩnh cửu,
hãy cho ta vinh danh lòng trắc ẩn muôn đời.

SG ngày đầu năm 2017

Không có nhận xét nào: