Truyện ngắn Kiều Giang
từ khi đỏ hỏn lọt lòng, người đàn ông đã tắm gội trên dòng sông cuồn cuộn đêm ngày, gã lớn lên dưới cái vòm xanh của bầu trời, trong tiếng gió vi vu len vào lời ru của mẹ, giữa bình minh và đêm đen cùng với tiếng thét gào biển thẳm, ân sủng và đọa đày, đắng cay và dịu ngọt, hắn bước đi trong tiếng hát đất trời
rồi một ngày hắn cũng bắt chước làm adam trần thế, người đàn bà làm chiếc bánh lái cho chiếc thuyền đời lênh đênh của hắn, những đêm hắn thấy tiên sa trên mũi thuyền và những ngày nắng mưa bão tố, mùi trần gian loang lỗ ưu tư
nào ngờ, một ngày kia, ái ân và thù hận, eva đem địa ngục trộn lẩn thiên đàng, đem mối sầu thiên cổ tròng lên số phận hắn, nhật nguyệt muôn niên không yên ả, thịt da trộn lẩn mộng mơ, trên chiếc lưng trần của gã hiện lên khối u tình đau nhức triền miên
người đàn ông vẫn ra ngồi ngắm dòng sông đang chảy kia, có gì khác lạ đâu, vẫn cái dòng nước đục ngầu, im lìm và lạnh lùng đó, vẫn là cái bầu trời mây gió trên cao, nhưng không hiểu sao, dòng sông lại có một sức thu hút mãnh liệt đối với gã đến như vậy,
“ông ngắm gì trên cái dòng nước đã muôn đời không khác, ông chẳng thấy bao nhiêu rác rưởi, xác người lềnh bềnh trên ấy hay sao”, eva của gã cất tiếng hỏi, làm cho gã giật mình, gã hằn từng tiếng lên mặt sông vừa thánh thiện vừa nhuốc nhơ, vừa nhân từ vừa bão tố , “vì bà không thấy đấy thôi, dòng sông vẫn mải miết trong tôi muôn đời không cạn, như khúc sonata, mang vẻ bi tráng của chàng Hamlet, Othello, dịu dàng như ánh trăng thu trong mắt nàng Juliet thủy chung, trong veo lãng mạn cho nàng Theresa mười tám xuân xanh, đam mê dữ dội của chàng Beethoven tài hoa muôn thuở, dòng sông đang hiện lên hình ảnh nàng Mona Lisa kiều diễm, có ai ngờ sau lưng nàng, lại là sự đố kỵ và dối trá đến man rợ lạnh lùng, hỡi Leonardo Da Vinci, đã năm trăm năm, người vẫn là bất tử, mấy mươi năm cuộc lữ, người ra đi sao vẫn còn để lại tiếng hát của dòng sông ”
rồi từ đó, ngày nào người đàn ông cũng ra đắm mình giữa dòng nước lạnh lùng chảy xiết, hình như ông muốn nạo rửa cái khối u bám chặt trên lưng, ông nghĩ rằng dòng sông thánh thiện kia có thể thanh tẩy những vết nhơ của cuộc tồn sinh còn đọng lại sự oan nghiệt của tình trường lên tấm thân khô khốc, đơn lạnh, muộn phiền,
chỉ một mình, chẳng còn ai, chẳng có ai, người đàn ông cố sức giành lại tấm thân trơn tru không dính chút bụi trần mà mẹ ông đã dành tặng cho ông, ngày đêm ông vẫn miệt mài tắm gội trên dòng nước hững hờ, mộng mị, đơn côi,
gã mơ hồ về sự hiện hữu cùng lúc của khối u và người đàn bà có tấm thân hừng hực, có đôi bàn tay se sắt lạnh lùng, đã từng trải qua với gã những đêm hâm hấp mùi hương thế tục , đêm nay bà lội xuống dòng sông, sờ lên khối u thân quen, muốn cắt bỏ đi nỗi oan khiên cho gã, nhưng không, gã biết, có thể nào chia sẻ cho ai cái thứ mà bàn tay của eva trần gian đã ném vào dòng sông định mệnh của gã
thế rồi không ngờ, người đàn bà đưa tay cắt phăng khối u trên lưng gã, máu nhuộm đỏ dòng sông, gã dãy dụa như một con cá sa lưới , thân xác trôi theo dòng nước, gã lại trở về với cuộc lãng đãng ngàn năm
Tranh của Klimt
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét