Kiều Giang
Dẫu ta muốn vẽ chân dung những cánh bướm lên bầu trời,
và những con chim én cứ lao vun vút về phía bình minh,
ta vẫn chỉ thấy những ý niệm đen thui thủi khoát lên mùa xuân cô độc,
như lũ bò rừng ngoác miệng nhìn trời, trên sa mạc châu Phi.
Xin đừng nhìn sâu vào những con sóng ngầm trong lòng bão biển,
đừng nhìn vào khuôn mặt của những buổi chiều,
khi đó những cánh hoa đã buồn ngủ,
và lòng chúng ta như cánh đồng trơ gốc rạ niềm tin.
Ta vẫn nghe tiếng hát từ trong lòng đất,
mùa xuân vắt vẻo trên cành cây đang mỉm cười,
ta vẫn nhớ bàn tay tất bật
của tạo hóa vô biên,
Dù sự cưu mang của màu xanh không bao giờ vô nghĩa,
những kẻ lớn tiếng lăn mạ cuộc sống và phá hoại niềm tin,
chúng tiến về phía trước với con dao và khẩu súng trong tay,
một thứ điên cuồng xác xơ kiệt quệ,
Nhưng ta vẫn nghe tiếng hát từ trong lòng đất,
mãi mãi phục sinh,
ta vẫn nghe lời vô ngôn của núi và biển,
hát trong màu xanh bất tận,
bất chấp sự hò hét điên loạn của lòng tham,
Hỡi tạo tác vô ngôn,
xin người hãy hát,
còn hơn nửa loài người
bàn tay trần trụi vẫn cứ đi gieo hạt của niềm tin.
Đầu xuân Đinh Dậu 2017
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét