Con người sinh ra tự do nhưng ở đâu cũng có xiềng xích. J.J. ROUSSEAU.

28 thg 8, 2018

Tháng Giêng


Kiều Giang
Tháng giêng,
cành mai không chịu tắt lửa 
trong dỗi hờn tháng năm,
trên cánh tay mùa xuân,
con én vẫn cố nhả máu của tình son vào tổ mới,
bóng mây xa lung linh đưa tay níu vội mặt trời.
Tháng giêng,
dòng Như Nguyệt ngước nhìn trăng,
như con thơ ngó lên bầu sữa mẹ,
đêm hoang vu
hát lời khe khẽ
em có bao giờ lệ nhỏ xuống Hà Giang ?
Tháng giêng,
có một gã điên
trong thành phố
bỗng làm thơ nhớ mẹ,
như nhớ những câu thơ trong anh hùng ca Odyssêy,
tìm về quê hương,
nhìn trăng lặng lẽ một mình ngồi khóc giữa đồi non ,
Tháng giêng
thương chị công nhân,
nhớ người tình vừa ra đi,
biết không bao giờ về nữa,
những đợt sóng xô giữa lòng biển cả,
chôn sâu nỗi buồn thế kỷ lặng câm.
Tháng giêng,
mẹ già như người điên,
mặc áo sô đi tìm con,
nơi biên cương,
mỏi mòn, không gặp
nén nhang tàn trên tay,
mẹ ngơ ngác nhìn những đợt gió bấc
thổi buốt nỗi hờn căm.
Tháng giêng,
cột mốc biên cương trở mình
đòi chứng nhân của lịch sử,
sương xuống lạnh đầu non khuya khoắt,
hình như bên kia tràn bóng giặc,
thương giọt đàn Nguyễn Trãi từ biệt cha
Tháng giêng
từng đợt sóng xa
mãi miết ru Trường Sa ngồi khóc
thương ai trong tay không được cầm tấc sắt,
chịu chết dưới đạn thù
Tháng giêng,
con tuấn mã chồm lên trang sử,
chồm lên đầu một lũ vong nô,
tuốt thanh gươm giấu tận đáy hồ,
cụ rùa đau nổ bụng,
vì chưa tìm ra đấng anh hùng,
để trao lại gươm thiêng…

Không có nhận xét nào: