Khúc 1. Nhát Dao Định Mệnh
1.
Chúng đưa tay cắt ngang lưng đóa phù dung vừa hé nụ,
trắng nõn,
máu tuôn
tràn trên nương trên biển,
tràn trên nương trên biển,
bơ vơ trên chiếc eo trần của mỹ nhân,
nhát dao tạo thành dòng sông như con rắn bò qua tử
huyệt,
bò ngang vĩ tuyến
những chuyến đò trôi trên dòng sông nghẹn ngào câm lặng,
trôi qua làn đạn,
niềm tin bốc cháy,
dưới lằn roi của hàng đống sách đã xếp thành chương
cú
đã mục nát từ lâu
trong những cái đầu chứa toàn những ống cống to
đầy chất thải công nghiệp và tàn tro thuốc súng,
chảy từ sông Sein, Volga, Dương Tử,
tạo thành một sự lừa bịp vĩ đại,
hoang vu bờ bãi
hoang vu núi rừng
khắc khoải dòng sông
2.
Rồi người ta di chuyển những binh đoàn
Rồi người ta di chuyển những binh đoàn
di chuyển hận thù đi về hai phía của dòng sông,
di chuyển những nụ cười còn đi chân đất
di chuyển những ánh mắt dao găm
có người thương người vợ nghèo mùa gió bấc chăn đơn,
những đứa trẻ sinh ra chưa kịp thấy cha
những mẹ già chưa kịp thấy con về sau chiến trận,
súng gươm lại nhoẻn miệng cười
lịch sử lập lại,
nước mắt lại tuôn,
bên kia đại dương sâm-banh chảy cùng tiếng cười của
bọn man di
bên này đại dương là tiếng khóc
của đêm đen
xuất huyết bình minh tràn xuống chân em
chảy dài theo mùa đông
gió lại thét gào cho một thuở sinh ly
3.
Rồi chàng lại ra đi,
Rồi chàng lại ra đi,
đêm giã biệt,
chiếu chăn hoang, lạnh lùng sương phụ,
màu sương trên đỉnh Phu Sơn nghe tiếng nấc con thơ,
dòng La Giang lững thững bơ vơ ngoảnh mặt,
xuôi về cõi mênh mông từng khoảnh khắc máu trào,
thương con chim khách không còn hót trên cành tre
cao đầu ngõ,
những bình minh không có mặt trời,
những hoàng hôn không có làn khói lam cuộn tròn mái
lá
trở trăn màu rơm rạ,
núi sông lại gồng mình
cho lịch sử sang trang.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét