Khúc
2. Tiếng Thét Giữa Bầy Kên Kên
1. Đêm côn trùng.
Giữa cái bao la huyễn hoặc của đất trời,
của thời gian khắc nghiệt
in trên dấu chân của loài đứng thẳng,
dòng sông lịch sử đang cuồn cuộn, cuốn đi nỗi đắng cay tủi hờn của bao tầng lớp sinh linh,
trôi về biển thời gian mênh mông thù hận,
Lũ côn trùng bắt đầu ngọ ngoạy trong cái đầu
của ông quan lớn bất phùng thời,
đã phải trốn chạy trước cơn thác lũ của chủ nghĩa và đói nghèo, trước sự vùng dậy của những bàn chân đất,
tứ thư và thánh kinh không ngăn nổi dòng sông xích tư tràn xuống từ volga dậy sóng,
đêm thu lạnh cóng mảnh thân trần,
chiếc liềm sắt chỏng chơ chờ rơm rạ
Chiếc khăn lụa xếp và chiếc áo dài cẩn hoa chữ song hỷ cuộn tròn, ôm chặt cung đình,
lóng lánh màu xanh nước biển,
rủ rê mùi ẩm mốc còn lẩn khuất trong từng thớ thịt,
trong dòng máu lai căn giữa thánh kinh và nho lão,
Hắn vung cao chiếc ba-ton và cây thánh giá,
chỉ về phía những rừng cây thao thức phương đông,
theo bên là một lũ ngư ông đam mê xác thịt và rượu,
đam mê những bộ óc trống trống rỗng niềm tin,
đam mê một giấc mơ hoang đang chảy từ tây sang đông,
không một ngôi sao định hướng,
Tương lai mù mịt,
khoảng trống trên núi rừng,
trên cánh đồng,
trên dòng sông,
trên phố chết,
không có ai thấp thoáng dưới ánh mặt trời,
chỉ còn đêm tối với ma trơi,
súng được lấy từ muôn nẻo,
những tên đầu sỏ buôn người,
bắt đầu nặn ra một thứ chủ nghĩa trên mây,
Những tên đầu khấu giáo gươm,
đứng xếp hàng dài thành chương cú,
trong sự loạn cuồng xương thịt,
loạn cuồng pho sách,
đêm khuya xao xác tiếng gà,
màu tha ma giữa ban ngày
phủ lên những dòng sông nghẹn ngào mãi miết,
khô kiệt bàn tay,
khô kiệt áo thô,
những cánh đồng trơ gốc rạ,đêm tàn, không níu nổi vầng trăng
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét