Thơ Kiều Giang
Buổi sáng,
khi cơn mưa làm ngập lụt tâm tư,
những tia nắng yếu ớt
cố gắng chui qua khoảng trống tâm hồn,
con người đang vui đùa trong những giấc mơ
cùng kiệt,
em vác nụ cười và nỗi lo âu trên lưng,
đem tặng anh,
khi cơn mưa làm ngập lụt tâm tư,
những tia nắng yếu ớt
cố gắng chui qua khoảng trống tâm hồn,
con người đang vui đùa trong những giấc mơ
cùng kiệt,
em vác nụ cười và nỗi lo âu trên lưng,
đem tặng anh,
Anh bỗng muốn trở thành người tiền sử,
muốn thấy mọi vật không xiêm y,
anh muốn cõng em ngồi trên lưng loài khủng long,
đi về phía không có loài người,
ta cố đi về thời tiền sử,
để không phải đối mặt với những cơn bão.
Anh im lặng trong cái phi thời gian,
em quỳ xuống nhặt những viên sỏi,
ném xuống dòng sông đang chảy,
dòng sông không dừng lại,
và chúng ta đã đi trên chuyến cuối của con thuyền.
Ta đang ngồi trên lưng loài khủng long,
cùng mân mê bao tầng ký ức,
nên anh cũng không thể dìu em,
đi về phía cuối con đường…
Ta cố nhặt những mảnh vỡ của thời gian,
vắt trên lưng của những vần thơ,
một mình bước đi trong những khu rừng,
chằng chịt những con đường,
để không còn nhớ ra,
nơi đâu là cuối con đường...
không có em
SG 3-10-2019
Tranh trên internet
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét