Kiều Giang
Khi con chữ
rớt xuống vành nôi,
trên núi cao và trong băng lạnh,
khi ta đang bước qua khe núi,
trên lưỡi dao của lời nguyền,
khi móng vuốt của thời gian xé nát cơ thể ta,
là khi ta từ chối thiên đường và ôm hôn địa ngục,
đẩy ta trên con thuyền nan ra đaị dương,
đi tìm bản ngã của sự cô đơn.
Tính thể ngôn ngữ là sự đùa cợt,
đầy giả tưởng và đam mê,
con chữ được nuôi dưỡng bằng ánh thép
là cơn đói của lưỡi dao,
Tính thể của ngôn ngữ là thứ côn trùng,
đêm đêm bò vào mạch máu,
vừa đi vừa hát tình ca của hồng hoang,
làm ta mất ngủ,
bắt ta phải nguyền rủa sự giả dối và khốn cùng.
KG-SG 11-11-2019
Tranh st trên net
Tranh st trên net
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét