Con người sinh ra tự do nhưng ở đâu cũng có xiềng xích. J.J. ROUSSEAU.

19 thg 3, 2021

Đâu Phải Lỗi Của Thời Gian


Thơ Kiều Giang
Đóa hồng lung linh sáng hôm qua,
cùng với những giọt sương đêm,
còn lưu luyến một thời xa xăm,
ta đã yêu đóa hoa và đem cất vào gam màu xám của nơ-ron,
hôm nay đóa hoa đã trở thành thiên cổ,
ta còn ngồi khóc một mình trong ký ức,
và hình như cánh hoa cũng nhỏ lệ
trong hồn của những kẻ đã sống với những hoài niệm,
tạo hóa thương ta, đưa tay vẽ đóa hoa, trả lại ,
nhưng ta vẫn thấy buồn,
vì đó không phải là đóa hoa của ngày hôm qua,
ta gạt nước mắt thì thầm:
nhưng không phải là lỗi của thời gian.
Có người mẹ mở mắt nhìn đứa con lần cuối,
rưng rưng những giọt lệ màu trắng,
đôi tròng nhợt nhạt,
sức mạnh của trái tim không còn hiện lên đôi mắt,
môi thì thào gửi lại cho đứa con
những thứ đẹp đẽ nhất của trần gian,
rồi vĩnh viễn mắt bà khép lại,
đứa con không kịp nói…
hôm nay có người đàn bà nhận nó làm con,
đỡ cô đơn và đói rét,
nhưng nửa đêm thức giấc,
nước mắt bỗng trào ra,
người đàn bà kia không phải là mẹ nó,
nhưng nó cũng biết,
mẹ nó vẫn còn sống trong tâm tư,
chừng nào nó còn hiện diện trong cõi đời này,
nó cúi đầu thì thầm, tất cả những cuộc chia ly,
nào phải là lỗi của thời gian.
Hắn ôm chặt quyển sách mới viết xong hôm qua vào lòng,
tim hắn chưa kịp nguội,
môi hắn còn lẩm nhẩm lời cảm ơn luồng gió lương tri
thổi qua trái tim,
cảm ơn nỗi cô đơn đã làm bùng lên ngọn lửa,
những con chữ dào dạt lung linh,
máu chảy từ nợ duyên,
mang theo mùi huơng của của bầu sữa mẹ,
mùi hương của muôn ngàn loài hoa đang nở,
cả mùi khét lẹt của đạn bom,
mùi xác chết và phù sa,
tất cả đã đi qua,
chúng không bao giờ ngủ,
chúng đi qua trần gian như một bóng mây,
không thể nhốt.
Hôm nay, con chữ đã từ giã hắn
trở về với nghiệt ngã xanh rêu,
hắn mỉm cười, nhìn lên bầu trời:
không phải lỗi của thời gian.
Mười ba tỉ năm đọng lại trong đầu,
những khái niệm đọng lại trên những giác quan,
người ta cho hắn nuốt những miếng thịt,
hắn đi tìm nuốt những quyển sách,
hắn nuốt những đêm truy hoan,
hắn nuốt những ngày cùng với mặt trời ở địa ngục,
nên có khi hắn thề hắn sẽ tự sát,
có khi hắn lại đòi bắc thang lên thiên đường,
có khi hắn lại muốn vĩnh viễn ở trần thế,
hắn nổ ra những trận cười hoặc những đêm dài rên rỉ,
nhưng cuối cùng hắn chợt hiểu:
không phải lỗi của thời gian.
Tiếng sóng vẫn cứ vỗ vào ghềnh đá,
ký ức của anh không mòn,
chỗ anh ngồi ngày xưa,
bây giờ chỉ thêm màu xanh rêu trên đá,
con đường anh đi, nay mọc thêm những ngôi nhà,
chúng hình như đang mỉm cười,
cùng mái tóc của em ngày xưa bay trong gió,
hình như anh còn nghe hơi thở,
em muốn gửi vào tuơng lai,
nhưng em không bao giờ trở lại để nói với anh,
lời mà ngày xưa em chưa kịp nói,
nhưng em ơi,
cũng không phải lỗi của thời gian.
Hắn bắt đầu làm con thú hoang,
lang thang trên sa mạc,
không có quá khứ nào cả,
không có tương lai nào cả,
chỉ có bàn chân bỏng rát,
chỉ còn những những rễ cây bò trong hồn,
hắn không nguyền rủa cũng không ca ngợi thời gian,
hắn chỉ nguyền rủa hắn sao cứ mãi bước đi….
tất cả vẫn còn trong tính thể,
hãy bước tới với nụ cười của nhân chứng,
của nỗi khổ đau và hoan lạc,
tất cả đều không phải lỗi của thời gian.
(Trong tập GIỌT NƯỚC MẮT CỦA NGƯỜI HÁT RONG)
Ảnh: Đêm đông trên đường An Dương Vương QN.
Bạn, Nguyên Bình, Hoa Ban và 92 người khác
39 bình luận
Yêu thích
Yêu thích
Bình luận
Chia sẻ

Không có nhận xét nào: