Kiều Giang
Đêm nay "trăng tỳ hải" rụng xuống ngọn Phương Mai.
Ta ôm hôn Shakespeare
trở về trong mắt ai tình tự,
Qui nhơn thành cô lữ,
bước đi trong hoang vắng mơ màng.
Hỡi Thanh giang,
em chảy qua chiều mơ hoang
chia đôi dòng lệ úa,
Tháp Đôi đang thắp lửa đón ai về?
Ta một mình hát trong mê
bài tình ca, người không còn cần nữa.
Mắt Qui Nhơn, đèn khuya Nguyễn Huệ,
sờ sững giữa trời, thăm thẳm biển đêm.
Ghềnh Ráng chênh vênh,
Hàn Mặc Tử nhớ thương ai
mà bẻ câu thơ ném xuống Qui Hòa.
Ta một đời, nào biết xa hoa,
vắt trên lưng con tuấn mã,
đi tìm em,
mắt phồn hoa ẩn hiện phía chân trời,
người không về nữa đâu,
Qui Nhơn ơi
ta treo câu thơ lên mũi Phương Mai,
mặt trời không còn tồn tại,
ta bước qua Thi Nại,
biết em sẽ mãi mãi không về.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét