Con người sinh ra tự do nhưng ở đâu cũng có xiềng xích. J.J. ROUSSEAU.

22 thg 7, 2022

Đường Trong Rừng

 

Kiều Giang
“ Cảm ơn đời, mỗi sớm mai thức dậy,
được có thêm ngày mới để yêu thương”
Kahlil Gibran
có người đang uốn những cành cây để chờ con mồi,
bạn hỏi cành cây đang chờ gì,
cành cây không chờ gì cả
vì ta chỉ thấy màu xanh trong đôi mắt của lá,
đang tư lự,
và đôi môi của lá đang cười,
không ai viết được hận thù lên nền trời xanh,
một đóm lửa từ hồng hoang,
mãi còn ấm nơi này.
Tôi muốn nhốt những chiến công
của Alexandre đại đế,
vào cái lọ đôm đốm
của tuổi thơ tôi,
rồi cho mẹ tôi thắp sáng nơi sinh nở của bà,
trong những đêm dài trung cổ.
Ở đầu thế kỷ này,
chúng ta nên quay mặt vào nhau
như hai bức tường đã tróc hết vữa,
không cần phải khoe khoang súng đạn,
một thứ tương lai lố bịch,
một thứ mặc cả phì cười,
lời nói dối
thường bắt đầu từ một cánh hoa,
qua đài hoa,
rồi cuối cùng theo rễ cây
xuống đất đen và bóng tối.
Những tham lam, mệnh lệnh, những giấc mơ,
những mưu toan,
đang quyện vào nhau trên đầu chúng ta,
chúng cười hô hố trong những bữa đại tiệc,
được nấu bằng những nụ cười của loài gián.
không có gì để phải hận thù,
mũi tên tự nó sẽ tìm đường trở lại
nơi mà nó bắt đầu.
Ta chỉ muốn vuốt ngược mái tóc em,
như mái tóc của tạo hóa,
để lộ ra đôi mắt sáng rực,
khao khát tìm ra con đường,
dẫn tới khu rừng có nhiều tiếng chim,
còn hạnh phúc hơn cái ngày ta khao khát nhau.
SG. 15-4-2022

Không có nhận xét nào: