Thơ Kiều Giang
" Con người sinh ra tự do, nhưng ở đâu cũng có xiềng xích"
J.J. ROUSSEAU
1.Người ta đẩy tội ác cho trôi vào quá khứ,
và đem lời nguyền đặt cược với tương lai?
để quên đi cơn bão quét qua thế kỷ
và chăm chú nhìn vào chiếc bánh vẽ
phồng to như mặt trời
Người ta đem thiên đường bán rao giữa chợ
và những đồng tiền chết đuối trong túi những
gã tự cho mình là kẻ tiên tri
hoàng hôn khắc khoải đợi chờ
2. Hôm qua ta đào lịch sử,
thấy xương khô của những tên ngốc,
hôm nay ta đào lịch sử,
thấy xương những ông vua giả danh hiền triết,
cùng đùa bỡn với những tên pháp thuật,
làm ma treo cổ lương tri ở pháp trường,
Có phải chăng lịch sử
cũng dành những trang
để làm trò đùa nhảy múa
của những tên bạo chúa
nhân danh...?
3. Và những giọt nước mắt
vẫn sẽ chảy trên trang sử hồng,
bát mồ hôi tưới lên những di chứng xám,
bàn tay cháy sạm ước mơ,
tuổi thơ bần cùng đạo đức,
những chiếc loa đẻ bài thánh ca đỏ rực,
gia tài khánh kiệt ông cha,
quỷ ma lập đàn tự phong thánh,
quyền uy cuốc đất trồng hoa trên lưng bất hạnh,
nuôi cỏ dại trên cánh đồng màu mỡ máu xương,
Nụ cười rú lên trong đêm
trên những xác thân mục rữa,
tương lai không điểm tựa,
ước mơ xanh là mục tiêu của tham vọng dối lừa.
Người ta từng ngày quảng cáo lòng nhân,
lừa đảo cũng được vinh danh,
niềm tin nằm dưới thanh gươm tuốt vỏ.
Trung thực đồng nghĩa với ngu si,
chân lý là điệu múa của quyền uy và ngụy biện.
Chẳng có chân lý - chẳng còn niềm tin?
Người ta đang lang thang vào tội ác…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét