Truyện ngắn Kiều Giang
1. Người ta cũng không biết trong quá trình hình thành hành tinh xanh sần sùi nhưng thơ mộng, hàng tỉ năm, bàn tay tài hoa của tạo hoá đã tạo ra bao nhiêu dòng sông, êm đềm và cuồng nộ, chảy về muôn hướng. Mỗi dòng sông kéo theo một nẻo đường phát triển cho loài sinh vật biết tư duy, trong số đó có dòng sông Xích Tư dài hàng ngàn cây số chảy từ tây sang đông, qua hàng chục nước rồi đổ ra biển Hải Không.
Có vương quốc là Hạ Trụ và Nậm Vu là hai trong số những quốc gia hình thành hai bên tả và hữu ngạn, cùng uống chung nước của dòng sông Xích Tư quanh năm đầy ắp , trăn trở, nặng nề , và cứ đêm về dòng sông sóng dậy, đỏ ngầu, thét gào, như thù hận với bao dòng sông khác. Mặt đất như cứ từng cơn rung lên từ ngày hình thành dòng Xích Tư, như người mẹ đang cơn trở dạ đứa con mà bà ta lại không muốn nó hiện diện trên thế gian này.
Dưới cái rét mùa đông như cắt da, một người thanh niên thân hình mảnh khảnh, tên Ngô Ân Quân cùng người tình là Mẫn Khương và người bạn nối khố là Lâm Hùng Phiệt, vẫn nhẫn nại, hì hục kéo chiếc xe bánh gỗ chất đầy những thùng nước lấy từ dòng sông Xích Tư, cách đó chừng nửa dặm đường, đang vượt qua một con dốc. Người thanh niên ấy có khuôn mặt xương xương, miệng rộng, trán cao, cằm vuông, đôi mắt mí lót, làm tăng thêm vẻ lì lợm, cả quyết. Chiếc xe vẫn ì ạch trườn lên trên con đường lầy lội đầy bùn đất đỏ của Vương quốc Nậm Vu. Anh dừng chân, dẫu trời giá rét, anh vẫn phải đưa tay quệt mồ hôi trên trán rồi quay qua Mẫn Khương, nói như đang ở trong mơ:
-Trở lại quê hương lần này, anh quyết đem nước của dòng Xích Tư linh diệu tưới lên tổ quốc khô cằn của anh. Dòng Xích Tư chính là ân sủng của Thượng Đế ban cho chúng ta, Thượng Đế đã về với dòng sông. Không còn con sông nào khác, không còn con đường nào khác. Đã có nhiều nước được dòng Xích Tư làm cho màu mỡ xanh tươi, không ai còn nghi ngờ gì nữa.
Mẫn Khương nhìn vào mắt người yêu rồi ân cần :
-Hình như trong mỗi thời đại, Thượng Đế lại ban cho loài người những dòng sông chảy vào lịch sử, vì lịch sử là một dòng sông mà, và em có cảm giác là chúng ta đang mở đầu cho đất nước ta một giai đoạn lịch sử. Ta phải làm sao cho từng giọt nước của dòng sông Xích Tư ngấm vào từng tế bào của xã hội Nậm Vu. Đó là kế sách lâu dài của một chế độ.
Ngô Ân Quân càng sôi nổi hơn:
-Em hãy để ý xem, đôi bàn tay, bàn chân của chúng ta thì Thượng Đế cho thay da từng ngày, nhưng những tảng đá kia đâu có da để mà thay, ta không thể là tảng đá, lịch sử của Nậm Vu phải thay da đổi thịt, nên chúng ta phải làm những điều mà lịch sử bắt ta phải làm.Ta phải thay đổi Nậm Vu. Chúng ta có thể làm cho nước của dòng Xích Tư ngấm vào máu của nhân dân Nậm Vu, khi đó lịch sử của đất nước ta sẽ lật sang một trang khác.
Mẫn Khương đưa mắt nhìn xa xôi rồi có vẻ ngậm ngùi:
-Có điều, em không sợ đem đời mình ra đánh cược với thời gian, nhưng thời gian là một dòng chảy vô cùng sinh động xen lẫn với vô tình. Dòng lịch sử luôn luôn tìm một hướng đi thích hợp trong từng giai đoạn, mà hình như không ai có thể bắt lịch sử phải tuyệt đối chảy theo ý chí của mình. Không biết đến khi ta phải đối mặt với sự ruồng rẩy của thời gian, thì ta có còn được nhìn lịch sử chảy theo hướng mà chúng ta mong muốn và con cháu ta không phản bội lại chúng ta?
Ngô Ân Quân có vẻ gay gắt và tự tin:
-Nói như em thì đã không có lịch sử, vì lịch sử là một dòng chảy theo sự định hướng của con người, chính bàn tay và khối óc con người trên dòng chảy của thời gian đã tạo nên lịch sử, chứ còn ai? Hôm nay chúng ta đang làm lịch sử cho đất nước Nậm Vu. Mỗi giai đoạn lịch sử là một thời đại. Giai đoạn lịch sử mà nhân dân Nậm Vu lấy dòng Xích Tư để định hướng cho tư tưởng và văn hóa của mình sẽ là một thời đại huy hoàng nhất của lịch sử Nậm Vu từ trước tới nay, thời đại ấy sẽ mang tên anh, em và các người bạn của chúng ta. Ta không còn thời gian để do dự, nghi ngờ. Dù ngày mai ta có chết đi thì cũng sẽ có kẻ khác nối tiếp con đường của chúng ta hôm nay. Dù dòng Xích Tư có chảy theo một hướng khác, hay con cháu ta có phản bội lại chúng ta, thì con đường của chúng ta vẫn không thể thay đổi. Sao mới khởi đầu mà em đã có quá nhiều lo lắng?
Có lẽ Ngô Ân Quân cho rằng chỉ có một mình anh đang làm lịch sử và lịch sử sẽ chảy theo ý chí của anh. Theo anh thì sự pha trộn giữa các dòng sông, giữa các dòng máu, giữa quá khứ và hiện tại, là không thể chấp nhận được.
Mẫn Khương lại dịu dàng:
-Không phải là em bi quan, nhưng chúng ta không thể đơn giản hóa lịch sử, khoát lên lịch sử một màu xanh của ý chí. Có khi, lịch sử tự do lựa chọn hướng đi của mình, mặc dù có sự thúc đẩy của bàn tay con người, như một lối rẽ của dòng sông. Hình như tạo hóa đang đặt lên bàn tay con người một trò chơi với sự lạnh lùng của thời gian . Đó chính là nguồn gốc của sự thất bại của Thành Cát Tư Hãn, của Alexandre Đại đế, và của Napoleon…
Đã hơn nửa thế kỷ, đa số dân ở vương quốc Nậm Vu uống nước của dòng sông Xích Tư, và dòng sông đã trở thành huyền thoại. Và chính người thanh niên dáng gầy gò tên Ngô Ân Quân kia, đã phủ lên dòng sông cái màu huyền thoại đó. Chuyến xe bò đầu tiên lấy nước của dòng sông Xích Tư chính là chuyến xe của anh và đồng đội. Không biết có một thứ ân sủng nào đã biến thành quyền lực thiêng liêng dắt dìu người thanh niên của vương quốc Nậm Vu nghe được những lời thánh, trong từng giọt nước của dòng sông Xích Tư đầy cám dỗ và ma quái. Ban đầu Ngô Ân Quân cùng đám tay chân thân tín đi rao truyền cái quyền lực mầu nhiệm và huyền bí của dòng nước Xích Tư chảy qua trần gian như một thứ ân huệ của Thượng Đế. Người ta sẽ nghe được lời sấm truyền từ dòng nước Xích Tư, ngấm vào tâm trí của từng người dân, vào dòng chảy văn hóa của vương quốc Nậm Vu.
[còn nữa]
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét