Thơ KIỀU GIANG
Đời lãng tử giấu buồn sau nỗi nhớ
Như dòng sông trăn trở - nước khua thầm
Đêm huyền mặc- lá thay màu áo mới
Cả cuộc đời một lần đợi em thôi
Biển nơi ấy có xanh không em nhỉ ?
Dưới chân em - cỏ Linh Diệu tình cờ
Dòng sông thức - nơi này anh thầm thỉ
Nhớ khôn cùng - quằn quại bỗng thành thơ
Anh ngây ngất giữa lưng trời gió hát
Lời em trao như suối nhạc rừng thiêng
Giữa đêm dài - huyền mặc giấc cô miên
Anh choáng ngợp - sóng triều em lộng lẫy
Cả vũ trụ sẽ rùng mình thức dậy
Màu mắt em - lẩy bẩy ánh chiều tà
Anh gom hết sóng mắt huyền mong đợi
Đêm tự tình sẽ trổi nhạc hoan ca
Anh sẽ nhốt lãng du vào ngục tối
Sẽ ghìm cương dừng ngựa ở lưng đèo
Cho lãng tử cũng nghe lòng bối rối
Không gian trầm một tiếng gọi " em" thôi.!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét