Kiều Giang
Con người sinh ra tự do nhưng ở đâu cũng có xiềng xích. J.J. ROUSSEAU.
1 thg 5, 2011
Tóc Nhớ
thơ Kiều Giang
Em ru tóc biếc mặn mà
Thơm từ góc nhớ- thơm qua viễn trình
Mở vòng tay- chỉ một mình
Phố loang tiếng guốc- lặng thinh bóng chiều
Em về đâu- hỡi Cô Liêu?
Gửi em cánh gió biếc màu cỏ non
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Bài đăng Mới hơn
Bài đăng Cũ hơn
Trang chủ
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét