Truyện ngắn của NGUYỄN THANH HIỆN
viết
tặng người đã cho
ta một khoảnh
trời văn
chương thanh khiết
Vào
cái đêm mùa thu chết lịm những
ký ức về những tháng năm chưa
kịp xưa cũ, em đã đến gõ
cửa nhà ta. Ở làng Cù ta, vào
những đêm thu buồn như thế, con
giun con dế nơi bờ rào cũng muốn
nói lên lời tâm sự. Mà đang
có ai hát trên đồng làng. Như
là bạn của ta. Thằng bạn nối khố
của ta. Hay lại đang vỡ vụn một
vùng ký ức. Bi thương. Và lạc
lõng. Từng ngày đi nhặt nhãnh bi thương và lạc lõng. Em đã
đến gõ cửa nhà ta đúng vào
lúc đang vỡ vụn những ký ức
bi thương.
Cũng vào một đêm
mùa thu, lũ dế gọi mùa khản cổ
nơi bờ rào, thằng bạn nối khố
của ta đã hát về những thứ
khác với niềm vui. Hát về những
thứ ở phía bên kia tồn tại.
Những thứ ở phía bên kia sự vĩnh
hằng. Có tên là niềm bi quan. Cả
đời, thằng bạn nối khố của
ta đi nhặt nhãnh những niềm bi quan.
Niềm bi quan hôm trước. Niềm bi quan năm
trước. Niềm bi quan ngàn năm trước.
Để chắp nối thành khúc tự
tình loài giống. Một nhà bi quan
học. Cả thế giới đều biết
thằng bạn nối khố của ta là một
nhà bi quan học. Cũng vào một đêm
mùa thu buồn như thế, thằng bạn
nối khố của ta đã bắt đầu
hát khúc tự tình ngàn năm của
loài giống. Hát giữa đồng làng.
Cả thế giới đều nghe thấy tiếng
hát thằng bạn nối khố của ta.
Khúc tự tình ngàn năm của loài
giống. Ngàn năm mây bay qua dãy núi
trước làng. Ngàn năm cơn gió
đông. Ngọn chuối sau hè. Rách
nát. Tiếng chim cu nặng trịch mùi mưa
bão. Ngàn năm bờ cỏ. Ai đi. Nắng
cháy. Cây lúa chưa kịp trổ bông
đã nghe thấy tiếng gào thét
giận hờn của đất. Ngàn năm
những cuộc tình nghèo khó. Tiếng
chim hót trên rừng thoảng lại vào
buổi sớm mai sương còn đọng
những giọt buồn. Là thằng bạn
nối khố của ta đã rút ruột
ra mà hát. Hát giữa đồng làng.
Con mương đồng làng đêm ấy.
Khúc tự tình loài giống đêm
ấy. Và thằng bạn nối khố vô
cùng yêu dấu của ta đêm ấy.
Cái đêm mùa thu ấy đã gọp
hết thảy những thứ ấy lại thành
cái chết của mùa thu. Nhưng lại
như có ai đó đang la hét ầm
ĩ. La hét ở trên những cây cầu
bắc qua sự cần lao của loài giống.
Em đã đến gõ cửa nhà ta
vào lúc dường như có tiếng
la hét ầm ĩ ở trên những cây
cầu bắc qua sự cần lao. Ta sẽ tặng
không cho lũ các ngươi. Áo mặc.
Giày dép.Và sự tự do. Những
người có quyền thế đang la hét
ầm ĩ trên những cây cầu bắc
qua sự cần lao. Những kẻ có những
chiếc xe ngựa kéo bằng những con ngựa
có thứ mồ hôi đỏ. Hãn
huyết mã đương đại. Tên
của lũ ngựa. Nhưng dường như lũ
ngựa là đang đứng về phía
những người đang cư ngụ ở dưới
những cây cầu bắc qua sự cần
lao. Những con hãn huyết mã đương
đại là cứ chòm lên trong những
thứ yên cương làm bằng thứ kim loại chế tạo từ những mỏ
quặng được đào lên vào
một ngày mùa xuân có tiếng la
hoảng của lũ ong hút mật. Em đến
gõ cửa nhà ta đúng vào lúc
dường có tiếng la hoảng của đám
người cư ngụ ở bên dưới
những cây cầu bắc qua sự cần lao.
Là em đã gõ cửa nhà ta. Nhưng
ta thì cứ tưởng là lũ người
mặt đen. Những thằng đầu nậu
đến từ chốn tranh nhau quyền thế.
Chốn chính trường. Nhưng lại là
tiếng gõ cửa rất nhẹ nhàng của
em. Nên ta lại cứ tưởng là oan
hồn của lũ người mặt xanh háo
danh và ngu ngốc đã chết tự mấy
chục năm về trước. Em đã nhẹ
nhàng đến. Gõ lên cánh cửa
nhà ta. Vào cái đêm mùa thu
chết lịm những ký ức về những
tháng năm chưa kịp xưa cũ. Ở
trong nhà, khi đã điềm tĩnh lại,
ta biết là tiếng gõ cửa của em.
Vào cái đêm mùa thu chết lịm
những ký ức về những tháng năm
chưa kịp xưa cũ, ta đã nghe bàn
tay em chạm lên khung cửa. Bàn tay em đã
chạm lên khung cửa nhà ta. Không nhìn
thấy em. Không nghe thấy tiếng em. Nhưng
cái cách nhẹ nhàng gõ lên
khung cửa, ta lập tức nhận ra là em đã
đến. Kể từ hôm em nằm xuống
cùng ta trong áng văn chương thế
kỷ để cùng lặng im đi vào
giấc ngủ miên viễn, thì ta biết
tình yêu ấy đã xảy rất
lâu, rất lâu. Những nghìn năm
trước. Là chưa nhìn thấy em. Chưa
nghe tiếng em. Nhưng là ta đã quen với
những lời chân tình rút ruột
của em. Những lời chân tình như
thể là nghe theo thứ tiếng gọi thiết
tha từ một miền nhân sinh kỳ dị.
Những lời thiết tha như lẽ sống
còn của loài giống. Khi biết chắc
là em đã đến, ta cứ muốn
gào lên.
Ta đã yêu
em bằng cả sức mạnh của thanh khiết,
một ngàn lần thanh khiết, bởi tình
yêu của ta và em chẳng còn là
thứ của cải riêng tư, ích kỷ,
bởi đấy là cuộc gặp gỡ ngẫu
nhiên, kỳ bí, và định mệnh.
Ta cứ muốn gào lên thế. Nhưng là
em đã không cho ta nói. Đặt ngón
tay nhỏ nhắn của mình lên môi,
em cứ ra hiệu cho ta chớ nói. Ngôn ngữ
con người là chẳng thể diễn nổi
tình yêu định mệnh ấy. Ta biết.
Nhưng cuối cùng thì cũng chẳng
thể cầm lòng được. Đừng
đi. Em. Cuối cùng thì ta cũng nói
ra được. Lời ấy
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét