XiN Em Cứ lÀ nGọN gIó
Thơ KIỀU GIANG
Ta muốn gió, người sinh ra từ biển
Vòng tay em ẩn hiện cõi nhân gian
Có ai hiểu bờ môi người mơn mởn
Thổi về đâu, nụ hôn ấy hiền lành ?
Cứ thổi đi em, đừng xin lỗi anh
Em cứ đến trong vườn anh mộng mỵ
Gió cứ xem hàng cây trong vườn là tri kỷ
Còn anh rong rêu đứng đợi đã lâu rồi...
Anh không bị cảm lạnh đâu em
Vì trong gió có hương thơm hơi thở
Và trong vườn anh, đã chất đầy rơm rạ
Sẽ ủ ấm tình mình, lỡ gió phải đi xa.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét