Thơ KIỀU GIANG
Trời tàn thu - úa vàng vương lối cỏ
Trong đê mê - lá đỏ gọi sang mùa
Đêm tạ từ - sao vỡ cánh đu đưa
Lòng da diết - ai mới vừa lỗi hẹn?
Vòng tay mở - đa mang tình uất nghẹn
Thoáng mơ hồ - cõi băng tuyết mênh mông
Khẽ gọi em - nỗi nhớ - bến bờ không
Thu tàn tạ - nửa trời hồng sắc áo
Mùa thu đến - hẹn đời ngưng gió bão
Con chim lòng thả vào cõi hư không
Mây huyền hoặc đưa thu vào mộng ảo
Trăng dại khờ - chết cạn giữa dòng sông
Người ỡm ờ - biết về nữa hay không
Ta góp nhặt - đem tình hong nắng úa
Mùa thu ơi, sao em còn trải lụa ?
Chắc người không về...Mà trời sắp sang đông !
KIỀU GIANG
3 nhận xét:
Cứ đợi chờ trong thơ cho đến hết cuộc đời
Trong thơ thì ta cứ mãi đợi chờ, còn trong đời thì đâu còn ai để ngóng trông. Thế mới biết thơ là vô hạn, còn đời là hữu hạn. Xin đem cái vô hạn để bù vào cái hữu hạn chứ còn biết sao!
Chào bạn Phạm minh Tâm. Cảm ơn bạn ghé thăm nhà mình và có lời khen. Sao blog bạn dùng tiếng Viêt mà ở đây bạn dùng tiếng Anh? Bạn đang ở nước nào?
Đăng nhận xét