Thơ KIỀU GIANG
Anh vẫn mơ... dù biết chỉ là mơ
ta đang sống giữa đôi bờ hư thực
Từ thiên cổ, dòng sông buồn vẫn thức
Nhớ biển xanh, con nước phải xuôi dòng
Anh bây giờ phiêu bạt giữa hư không
và yêu em trong vòng quay con tạo
Như ôm lấy những ngày bé dại
Trong bão giông, vẫn đứng đợi em về
Có phải em bây giờ muốn giấu nụ hôn
Vào trong áo của dỗi hờn vạn kỷ ?
chưa kịp cho nhau những gì sót lại
vàng đá kia phải trả nợ địa đàng
Thì đành thôi chiếc bách cuối dòng
Ta chìm giữa thiên đàng ảo vọng
Em xa - ta như sông mùa nước cạn
Cả sao trời đang khóc giữa hư vô...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét