Thơ KIỀU GIANG
Ta mang cõi linh hồn trầm tích hàng triệu năm để xem ai đã bắt nạt vô
thường, đi trong sương mù giá lạnh trăm năm để tìm cho ra giọt nắng diệu
thường cuối lối.
Ta ruổi rong trên vạn nẻo đường để tìm khuôn mặt của thế gian đang giấu
trong vô vàn gian dối, xin cho đêm thẳm bừng sáng trong ta để ta đọc
xong lời kinh nguyện. Ánh trăng kia làm ta sợ hãi khi nó rọi xuống những
con phố xám xịt cô liêu,hồn người trống vắng.
Ta lại phải yêu những
cánh gió mùa đông giá buốt thổi qua sa mạc mênh mông.
Có phải ta đã học được những giây phút lặng im triền miên trong nỗi cô
đơn, để cho con thiên nga chân lý đang lấp ló phía mặt trời.
Những âm thanh cuồng nộ từ cõi xa khơi đánh thức linh hồn quằn quại của gã hát rong đi tìm chân lý giữa trái tim đồng loại.
Nhưng hỡi ôi, giờ đây ta lại phải leo lên những ngọn núi cao, mang theo
cõi lòng khát vọng miên man. Trên đỉnh của ngọn thiên sơn, ta đưa mắt
nhìn về quê hương, nhưng quê hương ơi, phải chăng, người đang bị cướp
trắng cả linh hồn?
Nếu bọn chúng dư thừa cơm ăn, mà chẳng phải rớt một giọt mồ hôi thì quả
là điều điên rồ bất hạnh khôn cùng. Bọn chúng đã trở thành con thú săn
mồi giảo quyệt nhất, hoàn hảo nhất, những con thú mang mặt người.
Kẻ nào muốn biến đồng bào tôi thành những con lừa, kẻ ấy sẽ đối mặt với
những tâm hồn lửa. Kẻ nào muốn nuôi quỷ dữ trong trái tim mình kẻ ấy
không bao giờ tìm thấy ánh bình minh mà chỉ tìm thấy bóng đêm của địa
ngục.
Kẻ nào xem nhân dân như một đàn bò, kẻ đó sẽ dần dần trở thành một lũ chăn bò, sinh nhầm thế kỷ.
Kẻ nào ném Đức Phật vào lò hỏa thiêu của Hitler mà bây giờ muốn lên Thiên Đàng, kẻ ấy sẽ đưa trần gian vào hỏa ngục.
Chúng đã lỡ vứt hết Thích Ca, Jesus, Khổng Tử vào lòng thù hận, để đi
tìm thứ ngôn ngữ trống không. Chúng đã dốt nát hay vô tình phản bội cha
ông, dù có giả danh về nguồn thì cũng chỉ là thứ đội mâm xôi mỡ gà để đi
tìm vinh hoa phú quý.
Hồn ta đau đằm thế kỷ, khóc trăm năm vì không ngăn được dối lừa.
Hỡi quê hương, Người bừng thức hay chưa ?!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét