Thơ KIỀU GIANG
Em đi ngọn gió sầu đưa
Áo xưa em mặc có vừa thiên thu?
Anh như một kiếm khách mù
Lưỡi gươm định mệnh tự ru phận mình
Đêm về lạc lõng trường kinh
Sông sâu biển thẳm, chút tình cho ai
Ngỡ đâu đời đã an bài
Sao còn mắc nợ trần ai đá vàng?
Người mang chút nghĩa cũ càng
Trăm năm ngồi giữa thiên đàng mộng du
Tóc em dài quá mùa thu
Ôm anh vào cõi sương mù giá băng !
Anh về đánh thức vầng trăng
Mong cho đừng khuyết gương rằm em soi
Người buồn đó, ta sầu đây
Yêu em còn nợ vai gầy thi ca
SG 31-3-2013
2 nhận xét:
HN sang thưởng thức thi ca của anh đây ! Và xin đáp lễ .
Nghĩa tình dành trọn vần thơ
Người đi mang cả mộng mơ thiên đàng
Trần gian chẳng chút phủ phàng
Anh đây nghiêng bút những hàng nhớ em
Gửi tình không phải trăm năm
Trăng xưa dù khuyết hay rằm vẫn soi
Tóc tuy màu đã phai dần
Yêu em anh mãi nợ lần thi ca .
Luôn chúc anh vui .
Xin cảm ơn HN chịu khó ghé qua nhà thăm anh đều nhé:
Vần thơ vẹn nghĩa vẹn tình
Dù xa xôi mấy cũng mình với ta
Chúc HN luôn vui và hạnh phúc
Đăng nhận xét