23 thg 5, 2014
TÓC MẸ TRẮNG MÂY TRỜI BIỂN ĐẢO QUÊ HƯƠNG
Mẹ Âu Cơ
thương đàn con trăm trứng,
tóc trắng mấy ngàn năm,
bay về ôm mây trời biển đảo quê hương
bàn chân cha, Lạc Long Quân,
bao năm đi mở nước,
thương giống nòi, gió bạc áo Trường Sơn
Dù bốn ngàn năm vinh quang, vẫn chưa xóa hết tủi hờn,
quân cướp nước vẫn chờn vờn ải bắc,
thương tổ quốc, ngày đêm lo âu chống giặc,
lòng chẳng phút nào yên.
Một ngàn năm lấy thịt đè người,
lũ giặc Hán, Mã Viện cuồng điên khóc,
vì trụ đồng chiết mà Giao Chỉ hùng anh chẳng diệt,
Trương Phụ cường bạo moi gan người, mà chẳng phuất phục được lòng yêu nước của dân Nam.
Bạch Đằng Giang,
sông hát cùng Ngô Quyền trăm năm bất bại,
tự hào thay Lý Thường Kiệt làm cho Tống triều kinh hãi ,
bão lửa đất Ung, Liêm.
Nặng Nghĩa Nhân, Hưng Đạo Vương ba lần đuổi giặc Nguyên,
toàn dân đứng lên Sát Thát,
mấy trăm năm cơ đồ vững như bàn thạch,
trên dưới một lòng vì vua biết lo cơm áo cho dân.
Mười năm nằm gai nếm mật, Nguyễn Trãi vẹn lời thề cùng cha, trả xong nợ nước thù nhà.
Bọn Vương Thông quỳ gối xin tha,
bại binh rút về như lũ chuột.
Nhưng bọn Tàu kia đâu biết gì nhơ nhuốc,
vẫn lăm le đi cướp nước người.
Nhà Thanh, bao bài học xưa vẫn chưa xuôi,
nên chỉ năm ngày đêm, bị Nguyễn Huệ Quang Trung đánh cho hai mươi vạn quân tan tát,
Tôn Sĩ Nghị thoát thân không xiêm không giáp,
bỏ lại ba quân chết đặc nghẽn Sông Hồng.
Ô hô ! thương hại thay, mà cũng căm ghét thay, lòng tham lam sao chúng bay không bao giờ từ bỏ ?
Đất chúng bay rộng, dân chúng bay đông, tài nguyên chúng bay không hề thiếu, sao chúng bay không mở rộng nghĩa nhân,
một lần, cho loài người nhìn thấy?
Túi kinh luân, Khổng Tử để lại, nay chúng mày đã đổ sạch rồi chăng?
Nhân dân ta, đất nước ta, tuy nhỏ bé, nhưng ý chí kiên cường,
trước sau như một, vẫn “ đem đại nghĩa để thắng hung tàn, lấy chí nhân thay cường bạo”,
nhưng quyết không bao giờ run sợ trước lũ xâm lăng.
Nhớ xưa, Mỵ Châu vì đem trái tim để lên đầu
mà An Dương Vương mất nước, còn rắc lông ngỗng dẫn đường cho Trọng Thủy gian phu.
Còn nay dân ta tỉnh chưa say,
đâu còn có kẻ nào ngu mà tin vào mười sáu chữ vàng và bốn tốt.
Chắc chẳng còn ai dại dột tin chúng bay, vì năm 79 chúng bay cướp sạch 6 tỉnh phía Bắc của ta.
Năm 74, chúng bay cướp Hoàng Sa,
Năm 88, chúng bay nuốt Gác- Ma, cách xa chúng bay 1500 cây số,
74 chiến sĩ anh dũng của ta đã không về !
Chẳng lẽ bao nhiêu đau thương còn chưa tỉnh cơn mê anh bạn vàng “ bốn tốt”? Trái tim khối óc ta, sao đã từ lâu không phân biệt bạn thù?
Bốn ngàn năm, dân ta, sông máu đổ về Biển Đông,
Nay không thể nào quỳ dâng cho quân bành trướng,
ngàn năm thao lược cha ông nay xin hãy đem về.
Tóc mẹ Âu Cơ đêm ngày phủ lên biển đảo quê hương,
sẽ có ngày quét sạch lũ tham lam cướp nước.
Hỡi quân xâm lược
chúng bay nhất định thua.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét