31 thg 5, 2014
Tôi Khóc Trong Trí Nhớ Tôi
Thơ Kiều Giang
Hôm qua tôi ngồi khóc trong trí nhớ tôi
buổi hoàng hôn thần tượng
những con giun
cũng không chịu ngủ yên với nụ cười
bỗng dưng cắn vào những lời tung hô
rồi một mình lầm lũi chui về với đất
Hôm nay tôi lại ngồi khóc trong trí nhớ tôi
buổi hụt hơi thần tượng
những xác chết lại trở về
những tiếng khóc nỉ non đã tan vào sự tiếc nuối
hòn đá cuội lăn đi trốn nỗi cô đơn
Ngày mai tôi vẫn còn ngồi khóc trong trí nhớ tôi
những chiếc nôi của thần tượng
chết yểu
những con rùa ở văn miếu quốc tử giám
lưng trần
Và tôi còn mãi khóc trong trí nhớ tôi
trốn chạy khỏi bước chân lưu vong của thần tượng
đi qua vùng tắt nắng
nước mắt tôi đã vùi chôn…
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét