Kiều Giang
Những nốt ruồi son
trở về trong ký ức
hiện lên làn mây trắng nõn
hiện lên cánh rừng tơ mơn mởn nhụy đào
Ta một đời đi tìm,
giọt trời trên tầng cao,
xanh xao nỗi nhớ
cánh rừng xanh, em khép mở phận người
nhạc khe trời hồng tươi khung cửa
hương sắc mơ sóng mạ dập dờn
Đêm nhạt nhòa ta cởi áo cô đơn
hôn lên những nốt son trong rừng xanh thẳm
màu son im lặng
giông bão từng cơn rên rỉ
hạt mưa xanh thầm thỉ đợi chờ…
Bản thể sống dậy trong mơ
dòng sông rùng mình khao khát
ánh trăng cuộn tròn Cleopatre
em hiện về giữa đền đài Ai Cập ngàn năm…
SG 20/3/2016
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét