Con người sinh ra tự do nhưng ở đâu cũng có xiềng xích. J.J. ROUSSEAU.

21 thg 10, 2016

Nỗi Đau Mất Biển

Kiều Giang

Đất nước bốn ngàn năm, biết mấy nỗi đau,
chưa có nổi đau nào bằng nổi đau mất Biển,

Lạc Long Quân
xưa gạt nước mắt nắm tay vợ giã từ, dẫn năm mươi con đi về biển Đông,
đâu nghĩ ngàn năm sau, cháu con lại thế,
anh tự hào chi, từ nỗi khốn cùng ?


Giữa biển Mẹ mênh mông,
anh ngư dân, với chiếc thuyền nan,
không sợ hàng vạn chiến thuyền hung hăng của giặc,
nay giữa tiệc rượu ngon, anh đưa tay ra bắt,
một mình formosa lại đuổi hết họ lên bờ?


Biển bơ vơ,
Ngư dân bơ vơ,
lại được khuyên đi làm việc khác,
“Rừng vàng biển bạc”
Âu cơ ơi, bây giờ Người lại khóc, vì ai ?

Còn anh, anh nói chi
trong nỗi bi hài mất Biển…?

SG 8-9-2016

Không có nhận xét nào: