Con người sinh ra tự do nhưng ở đâu cũng có xiềng xích. J.J. ROUSSEAU.

27 thg 10, 2016

Vụng Dại Một Đời Thôi


Kiều Giang

Khi em đến,
hương thu về muôn ngả.
Nay em đi,
thu rũ chết trên đồi,
Chiếc lá vàng,
không đủ nghĩa đơn côi,
Cây góc phố,
thu phơi màu tóc úa.


Thời gian trống,
vạt nắng chiều góa bụa,
Gió đi hoang,
tóc phố nhuộm mây trời,
Em có biết
mùa thu không về nữa,
Nhớ ngập hồn, chiều lạnh áo đông phơi.


Đường muôn ngả,
người về đâu, mắt biếc,
Trời còn xanh,
dòng sông cũ còn trôi ?
Ta ru mãi
mảnh trăng hờn lỗi hẹn,
Để nhớ hoài lời thề nguyện em tôi.


Ngồi lại đêm nay,
trên vách, bóng mình trôi,
Ly rượu cạn,
vơi theo đời lãng tử,
Chiếc bóng vỡ
trên mảnh hồn lữ thứ
Xin gửi người, vụng dại một đời thôi…
SG 12-9-2016

Không có nhận xét nào: