Kiều Giang
Lời tiên tri chạy trốn khỏi tiếng thét của lũ ma,
trốn trong lời đồng dao,
trong giọt nước mắt người mẹ mù vì mất con,
Lũ ma nhoẻn miệng cười
trong những khu rừng bị đánh thuốc mê,
và dưới lòng biển điên loạn gào thét.
Lũ ma đêm,
chúng ngồi ăn mòn những dòng sông,
ăn mòn cánh đồng,
ăn mòn rặng núi,
Chúng ăn mòn quá khứ,
ăn mòn miếu mộ,
ăn mòn tương lai,
trên ngôi cao, chúng coi mọi sinh linh là mâm cỗ.
Lịch sử không còn ai dám viết,
chỉ có những dòng loạn sử thoi thóp dưới đồng tiền và khẩu súng,
lũ ma đang rủ mặt trời múa hát để ca tụng,
nhưng mặt trời không dám để lộ những giọt nước mắt,
sợ làm giảm tuổi thọ những rừng cây,
giảm tuổi thọ những dòng sông, tuổi thọ của biển xanh.
Chức sắc ngôi làng chỉ toàn những kẻ đi đào mồ,
để bới xương những nhân chứng lịch sử,
để chôn lòng trắc ẩn,
để chôn nỗi khao khát tự do trong ruột chú ếch con,
để tìm và vinh danh quá khứ mà ai cũng muốn quên,
để tung hô những hoài niệm có khuôn mặt méo xệch,
được mang đi bán để nuôi lũ ma,
và làm lễ truy điệu cho loài giun,
những chiếc áo quan,
lang thang trong hoàng hôn
quàng những khuôn mặt của người điên
múa hát, cười và không chịu đậy nắp quan,
để cảm ơn và chào giã từ những giọt nước mắt
của mặt trời.
SG 10-12-2016
Guitarist, tranh của Picasso