Con người sinh ra tự do nhưng ở đâu cũng có xiềng xích. J.J. ROUSSEAU.

28 thg 2, 2017

Lũ Ma Và Giọt Nước Mắt Của Mặt Trời


Kiều Giang

Lời tiên tri chạy trốn khỏi tiếng thét của lũ ma,
trốn trong lời đồng dao,
trong giọt nước mắt người mẹ mù vì mất con,
Lũ ma nhoẻn miệng cười
trong những khu rừng bị đánh thuốc mê,
và dưới lòng biển điên loạn gào thét.


Lũ ma đêm,
chúng ngồi ăn mòn những dòng sông,
ăn mòn cánh đồng,
ăn mòn rặng núi,

Chúng ăn mòn quá khứ,
ăn mòn miếu mộ,
ăn mòn tương lai,
trên ngôi cao, chúng coi mọi sinh linh là mâm cỗ.


Lịch sử không còn ai dám viết,
chỉ có những dòng loạn sử thoi thóp dưới đồng tiền và khẩu súng,
lũ ma đang rủ mặt trời múa hát để ca tụng,
nhưng mặt trời không dám để lộ những giọt nước mắt,
sợ làm giảm tuổi thọ những rừng cây,
giảm tuổi thọ những dòng sông, tuổi thọ của biển xanh.


Chức sắc ngôi làng chỉ toàn những kẻ đi đào mồ,
để bới xương những nhân chứng lịch sử,
để chôn lòng trắc ẩn,
để chôn nỗi khao khát tự do trong ruột chú ếch con,
để tìm và vinh danh quá khứ mà ai cũng muốn quên,
để tung hô những hoài niệm có khuôn mặt méo xệch,
được mang đi bán để nuôi lũ ma,
và làm lễ truy điệu cho loài giun,

những chiếc áo quan,
lang thang trong hoàng hôn
quàng những khuôn mặt của người điên
múa hát, cười và không chịu đậy nắp quan,
để cảm ơn và chào giã từ những giọt nước mắt
của mặt trời.
SG 10-12-2016

Guitarist, tranh của Picasso

20 thg 2, 2017

Xin Cuối Trời Còn Mãi Đam Mê


Kiều Giang

Tôi đi qua cuộc đời,
em đi qua đời tôi
bồng bềnh
như áng mây
trên bầu trời
thẳm thẳm xa xôi


Tôi vui chơi trong tình người,
em thong dong trong cuộc vui,
tay ta níu hoài cuộc đời
như cánh gió chơi vơi


Mai chim bay đi tìm rừng
ta mai kia khi xuôi về nguồn,
sương khuya rơi đêm lạnh lùng
còn ai
ngồi nhặt nắng thu rơi


Thôi mai đây, khi ta tìm về
môi hôn em, non mang lời nguyền
thương ai, tay trong tay ngập ngừng
xin cuối trời
còn mãi đam mê…

SG 15-12-2016

17 thg 2, 2017

Chưa Trắng Nợ Mai Sau


Kiều Giang

Không gian trống,
ta ôm chiều cúi xuống,
Cõi mênh mông, khóc cạn mảnh tàn tro,
Hôn một chút
lên vành môi nhật nguyệt,
Ngoảnh lại nhìn, chẳng biết thực hay mơ.


Ngày tháng ấy
đi về đâu người nhỉ,
Trong hoang vu,
ai khắc khoải mong chờ?
Ta mãi đợi nơi cuối chiều rạn vỡ,
Bỗng thấy mình cùng mây trắng bơ vơ.


Thời gian trống,
bước chân về cô độc ,
Ngàn năm sau,
còn thơm tóc hồng hoang,
Người còn hẹn
nơi cuối trời sa mạc,
Tiếc mây hồng,
ôm tuổi gió đi hoang.


Tàn kim cổ,
cây rừng khuya đứng hát,
Cõi nguyên sơ,
lòng còn khát thiên thu,
Sông vẫn chảy
về tận cùng nước mắt
Tóc non ngàn
chưa trắng nợ mai sau.

SG 8-12-2016

9 thg 2, 2017

Cho Nặng Cả Thiên Thu


Kiều Giang

Xưa mẹ cho lời ru bên khung cửi,
cửa then cài, sợ gió lạnh hồn ta,
cha cho lời ru, trăng sáng hiên nhà,
câu thơ người ngâm, sau câu Kiều, câu Lục...


Ta ôm lời ru trên đường đời lem luốc,
tay vụng về, nào biết trao ai,
nay gió đông về, đời lạnh buốt đôi vai,
lời ru bềnh bồng trong hồn trống vắng,


Người đã hiểu, ta nửa đời hoang đắng,
câu thơ thức khuya, chẳng ấm nổi tim mình,
trăng đã chết, cõi đi về câm lặng,
con chữ mai này, có thắp được bình minh ?


Nay người về, chưa kịp hẹn ba sinh,
em làm người dưng, một lần đi qua ngõ,
sương xuống lạnh đêm này, cõi hồn đau lại mở,
người sắp đi rồi, sao xin nửa lời ru.


Ta một đời, lỡ ôm cả nỗi đau,
lời ru ta, với em, giờ đã thành cổ tích
em xin làm gì, cho hoen màu mắt,
thêm nặng hồn người, nặng cả thiên thu…
SG 3-12-2016

4 thg 2, 2017

Em Về Cùng Với Mùa Đông


Kiều Giang

Em trở về trên vai mang theo mùa đông,
anh bỗng dưng dự cảm về số phận,
lung linh như giọt sương sáng nay,
lắt lẻo trên cành


Anh đi tìm em trong ký ức mùa đông
tìm những lời ngụ ngôn,
như đang xao xuyến trên gương mặt em
nhấn chìm anh vào một thời xa vắng.


Anh đang ngụp lặn trong những nốt nhạc hỗn độn
anh cô đơn giữa những con người,
và khi em đến
tay em lại dắt theo mùa đông.


Ta đã đợi em suốt cả chiều dài số phận,
ta vuốt ve lọc lõi mùa đông để tìm em
nhưng ta vẫn chưa nhận ra mùa đông
và ta cũng chưa nhận ra em


Mùa đông đã đi qua đời tôi
như đi qua một bóng cây bên đường
chúng tôi đã không nhận ra nhau
và em cũng không nhận ra anh


Chúng tôi đi trong vĩnh viễn đợi chờ
câu thơ mãi là lời ngụ ngôn xa lắc
và tôi bắt đầu câm lặng,
như vầng trăng câm lặng dưới đáy sông.


mùa đông và em vẫn như hòn đá dưới đáy nước,
lung linh trong hồn anh
nhưng vĩnh viễn chẳng bao giờ,
chẳng bao giờ chúng ta nhận ra nhau.
SG 30-11-2016