Kiều Giang
Em trở về trên vai mang theo mùa đông,
anh bỗng dưng dự cảm về số phận,
lung linh như giọt sương sáng nay,
lắt lẻo trên cành
Anh đi tìm em trong ký ức mùa đông
tìm những lời ngụ ngôn,
như đang xao xuyến trên gương mặt em
nhấn chìm anh vào một thời xa vắng.
Anh đang ngụp lặn trong những nốt nhạc hỗn độn
anh cô đơn giữa những con người,
và khi em đến
tay em lại dắt theo mùa đông.
Ta đã đợi em suốt cả chiều dài số phận,
ta vuốt ve lọc lõi mùa đông để tìm em
nhưng ta vẫn chưa nhận ra mùa đông
và ta cũng chưa nhận ra em
Mùa đông đã đi qua đời tôi
như đi qua một bóng cây bên đường
chúng tôi đã không nhận ra nhau
và em cũng không nhận ra anh
Chúng tôi đi trong vĩnh viễn đợi chờ
câu thơ mãi là lời ngụ ngôn xa lắc
và tôi bắt đầu câm lặng,
như vầng trăng câm lặng dưới đáy sông.
mùa đông và em vẫn như hòn đá dưới đáy nước,
lung linh trong hồn anh
nhưng vĩnh viễn chẳng bao giờ,
chẳng bao giờ chúng ta nhận ra nhau.
SG 30-11-2016
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét