Con người sinh ra tự do nhưng ở đâu cũng có xiềng xích. J.J. ROUSSEAU.

9 thg 2, 2017

Cho Nặng Cả Thiên Thu


Kiều Giang

Xưa mẹ cho lời ru bên khung cửi,
cửa then cài, sợ gió lạnh hồn ta,
cha cho lời ru, trăng sáng hiên nhà,
câu thơ người ngâm, sau câu Kiều, câu Lục...


Ta ôm lời ru trên đường đời lem luốc,
tay vụng về, nào biết trao ai,
nay gió đông về, đời lạnh buốt đôi vai,
lời ru bềnh bồng trong hồn trống vắng,


Người đã hiểu, ta nửa đời hoang đắng,
câu thơ thức khuya, chẳng ấm nổi tim mình,
trăng đã chết, cõi đi về câm lặng,
con chữ mai này, có thắp được bình minh ?


Nay người về, chưa kịp hẹn ba sinh,
em làm người dưng, một lần đi qua ngõ,
sương xuống lạnh đêm này, cõi hồn đau lại mở,
người sắp đi rồi, sao xin nửa lời ru.


Ta một đời, lỡ ôm cả nỗi đau,
lời ru ta, với em, giờ đã thành cổ tích
em xin làm gì, cho hoen màu mắt,
thêm nặng hồn người, nặng cả thiên thu…
SG 3-12-2016

Không có nhận xét nào: