Kiều Giang
Không gian trống,
ta ôm chiều cúi xuống,
Cõi mênh mông, khóc cạn mảnh tàn tro,
Hôn một chút
lên vành môi nhật nguyệt,
Ngoảnh lại nhìn, chẳng biết thực hay mơ.
Ngày tháng ấy
đi về đâu người nhỉ,
Trong hoang vu,
ai khắc khoải mong chờ?
Ta mãi đợi nơi cuối chiều rạn vỡ,
Bỗng thấy mình cùng mây trắng bơ vơ.
Thời gian trống,
bước chân về cô độc ,
Ngàn năm sau,
còn thơm tóc hồng hoang,
Người còn hẹn
nơi cuối trời sa mạc,
Tiếc mây hồng,
ôm tuổi gió đi hoang.
Tàn kim cổ,
cây rừng khuya đứng hát,
Cõi nguyên sơ,
lòng còn khát thiên thu,
Sông vẫn chảy
về tận cùng nước mắt
Tóc non ngàn
chưa trắng nợ mai sau.
SG 8-12-2016
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét