thơ Kiều Giang
nham thạch tuôn trào
đổ xuống đồng xanh
con chim trào huyết gọi bình minh
vắt vẻo ngợi ca thân phận
Eva trở về trần gian
lật ngửa bóng đêm
dao chém vào khoảng không
những tia chớp siết cổ Adam
màu đêm nhầy nhụa
thách thức tồn sinh
những chiếc đinh đóng vào ký ức
tương lai rỉ máu từng ngày
mắt khuya chưa chịu chết
gió cười trên phiến lá xanh
động hoa chảy tràn bi kịch
nến quỳ loang lổ đêm
qua suốt mùa giai nhân
kim cương thành than trả về dĩ vãng
Ai siết gông cùm chữ nghĩa
chảy máu văn chương để trả nợ mấy đồng xu
trên lưng mùa thu
thi nhân bao lần gục ngã
dưới chân bức phù điêu
còn lãng mạn đến bao giờ.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét