Kiều Giang
Đã bao năm em đưa anh về giấc chiêm bao kỳ bí ,
thuyền em êm đềm trên dòng sông xanh tuyệt mỹ
và những dỗi hờn em lấp cả sắc vàng thu.
Ngày vui em đã cười ngập cả nắng mai,
còn ta thì vác trên lưng thân phận làm người
cùng tình yêu em, gập ghềnh đi qua thế kỷ,
bàn tay nào mộng mị giữa hồn ta.
còn ta thì vác trên lưng thân phận làm người
cùng tình yêu em, gập ghềnh đi qua thế kỷ,
bàn tay nào mộng mị giữa hồn ta.
Mùa thu đọng lại trên nụ cúc vàng, đêm hôn mãi vầng trăng
ta hát ngàn năm trên bến bờ hoài vọng,
thương em bâng khuâng tận biển rộng sông dài
ta hát ngàn năm trên bến bờ hoài vọng,
thương em bâng khuâng tận biển rộng sông dài
Đêm nào ta cũng neo thuyền trên bến sông đợi chờ người con gái
ngồi ngắm mây trời lãng đãng,
giận hờn ta vì mấy ngôn từ lãng mạn của trần gian.
ngồi ngắm mây trời lãng đãng,
giận hờn ta vì mấy ngôn từ lãng mạn của trần gian.
Em đâu biết rằng hồn anh một thuở đi hoang
gặp em giữa những đam mê dưới bóng thời gian huyền thoại,
Cõi văn chương, em rủ ta ở lại làm người.
gặp em giữa những đam mê dưới bóng thời gian huyền thoại,
Cõi văn chương, em rủ ta ở lại làm người.
Thuyền em mãi mãi rong chơi,
ta ôm nỗi nhớ hoang vu, làm sao trả lời với gió,
tiếng thở dài của em làm bão tố giữa trời xanh.
ta ôm nỗi nhớ hoang vu, làm sao trả lời với gió,
tiếng thở dài của em làm bão tố giữa trời xanh.
Có những cánh hoa
nở trong trần gian,
có những bóng mây
bay qua đời anh,
nhưng chỉ có mình em dạy cho anh tiếng hát của dòng sông,
để anh hát trong chiều sương,
anh hát trong màn đêm,
vô thường…
nở trong trần gian,
có những bóng mây
bay qua đời anh,
nhưng chỉ có mình em dạy cho anh tiếng hát của dòng sông,
để anh hát trong chiều sương,
anh hát trong màn đêm,
vô thường…
SG 29-3-2017
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét