Con người sinh ra tự do nhưng ở đâu cũng có xiềng xích. J.J. ROUSSEAU.

27 thg 2, 2020

Dế, Bò Và Thanh Gươm


Kiều Giang
Bầy dế run lên vì cơn mưa giông,
chúng chui vào hang của tháng năm đọa đày, 
chúng im bặt tiếng hát, khi gió đông về,
cánh của chúng sũng ướt bỡi dòng nước mắt khô.
Lũ bò run lên vì nghe tiếng sấm không phải từ cơn mưa,
chúng rống vào không gian tức tưởi
cánh đồng khô cháy đợi chờ trơ trọi,
chúng ngước nhìn những đám mây,
đang bay trên những trang giấy ghi chi chít những chiến công,
rồi chúng cúi xuống gặm những cục đất khô.
Còn hắn cũng run, vì lý do gì, thì không ai biết,
nhà hắn cao hơn tầm của những trang sử của nhà viêt sử trên đá,
nhà hắn xây cũng cao như lòng tham,
hắn chỉ thích ăn gan của những đám mây xanh,
hắn thét vào những sinh linh, còn to hơn lũ bò
bây giờ, cớ sao, hắn lại run
quả là một bí mật,
một sự thật đã mang tính lịch sử.
Hôm qua tôi lại thấy tên thái thú đi qua đầu làng,
kéo theo cơn gió bấc
lạnh thấu xương dân làng tôi,
hắn mang theo tiếng sấm trên lưng,
bầy dế lại râm rang khóc vì những cơn mưa mùa đông,
lũ bò lại rống,
và hắn thì run.
Những tấm bia ở văn miếu
cười trên lưng những ông rùa,
lầm lũi đi về phía di tích hoàng cung,
Còn thanh gươm
ngậm trong miệng rùa vàng nổi lên giữa hồ,
không còn có ai để cầm,
lại đột nhiên quay phắt chỉ về phía tây bắc,
thanh gươm thét :
những phút giây định đoạt,
sao hắn lại run,
không dám cầm thanh gươm,
như lũ dế và đàn bò,
một dấu chấm hỏi lại mang tính sử thi…
Trang st trên net.

Không có nhận xét nào: