Con người sinh ra tự do nhưng ở đâu cũng có xiềng xích. J.J. ROUSSEAU.

12 thg 2, 2020

Không Tìm Thấy


Thơ Kiều Giang

Tôi thức dậy,
với nỗi buồn đã cũ,
tôi đi tìm,
nhưng không tìm thấy con người,
di chuyển trên đường phố,
là những sinh thể di động,
đó là sự tổng hợp với bàn tay thượng đế,
của những cành cây,
và tất cả những gì chạy qua mặt Người,
khi Người không tỉnh táo,
tôi thấy sinh thể đang hỏi chuyện tôi,
trên cơ thể họ là sự lúc nhúc,
là sự đi rông,
là sự réo gọi,
là sự tru tréo,
tất cả không có gì mới,
mặt trời còn ngủ,
nhưng hẳn đã khác ngày hôm qua,
sau tiếng cười của thượng đế,
bầu trời,
mặt biển,
núi rừng,
những ngôi nhà,
những con đường,
chỉ là thứ hàng mã,
mà thượng đế hôm qua chơi với lũ trẻ con,
thoáng chốc,
ngài có ý định lấy lại cái lưỡi của loài người,
hàng cây đứng khóc một mình,
trên non,
giữa phố…
SG 2-9-2019
Tranh st trên net

Không có nhận xét nào: