Kiều Giang
Xin trả lại em,
trả lại cuộc đời…
trả lại cho người, trả lại thiên thu…
Trả lại đêm mưa,
trả về phố nắng,
Đôi mắt em cười, phút thinh lặng cho anh…
Xin trả lại mây,
những giọt nhớ lung linh,
Rơi lên tóc em
những chiều anh đứng đợi,
Dòng người đi qua, đâu còn ai để gọi,
Nắng ngập đường,
mà vời vợi em xa.
những giọt nhớ lung linh,
Rơi lên tóc em
những chiều anh đứng đợi,
Dòng người đi qua, đâu còn ai để gọi,
Nắng ngập đường,
mà vời vợi em xa.
Xin trả lại em,
đêm thức trắng, một mình ta,
Ngọn đèn mờ trên trần nhà, không biết nói,
Chiếc phôn đang chờ,
mà ta đâu dám gọi,
Em bây giờ, đã vời vợi chia xa…
đêm thức trắng, một mình ta,
Ngọn đèn mờ trên trần nhà, không biết nói,
Chiếc phôn đang chờ,
mà ta đâu dám gọi,
Em bây giờ, đã vời vợi chia xa…
Đường trần gian,
ta vẫn đi qua,
Sao nỗi nhớ
cứ lung linh như bóng nguyệt,
Dấu trăng xưa, chưa bao giờ khuyết,
Cháy mãi trong ta
nỗi ray rứt vô hình…
ta vẫn đi qua,
Sao nỗi nhớ
cứ lung linh như bóng nguyệt,
Dấu trăng xưa, chưa bao giờ khuyết,
Cháy mãi trong ta
nỗi ray rứt vô hình…
Xin trả lại em,
trả lại nỗi niềm,
Trả lại môi mềm, trả lại đêm sâu,
Trả lại nắng thơm,
trả lại mây mù
Góp nhặt vô thường, ta xin trả lại em…
trả lại nỗi niềm,
Trả lại môi mềm, trả lại đêm sâu,
Trả lại nắng thơm,
trả lại mây mù
Góp nhặt vô thường, ta xin trả lại em…
Trả nợ đau thương,
trả nợ đọa đày,
Trả đêm xuân qua, trả ngày đông tới,
trả nợ văn chương,
dỗi hờn thi phú,
Trả lại cho người, xin cứ mặc tôi…
trả nợ đọa đày,
Trả đêm xuân qua, trả ngày đông tới,
trả nợ văn chương,
dỗi hờn thi phú,
Trả lại cho người, xin cứ mặc tôi…
SG. 29-9-2019
Tranh của PICASSO
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét