Con người sinh ra tự do nhưng ở đâu cũng có xiềng xích. J.J. ROUSSEAU.

13 thg 1, 2021

Chỉ Có Chiếc Lá Và Tôi


Tà áo em bay,
đưa anh về cổ tích,
Vai em gầy,
đánh thức ký ức xanh,
Giọt cà phê
bỗng rơi
vào cô tịch,
Con phố gầy,
chiếc lá, một mình anh…
Mùa xuân
bước đi cùng nỗi nhớ,
Giáo đường khuya,
lặng lẽ một hồi chuông,
Anh cũng biết,
mùa thu,
không về nữa,
Nên bây giờ,
khuya lắm, phố đang buông…
Đêm tháng giêng,
sầu khuya không ai hái,
Anh một mình,
trở lại với hoang vu,
Và cánh cổng thời gian
chúa trời không đóng,
Anh lặng nhìn
theo lối của người đi…
Em nước mắt,
thẩn thờ bước vội,
Mang theo hồi chuông,
điệp khúc gửi địa đàng,
Sông ở lại,
xin cho người vô tội,
Trọ bên đời,
cùng tiếc nhớ riêng mang.
Mùa xuân
về bên song,
chiều én muộn,
Con bướm vàng
nằm chết lối hoa khai,
Sầu nhân thế
thắp hờn trên đồi gió,
Anh bao lần đứng gọi lối thu đi.
SG - 8-01-2021

Không có nhận xét nào: