Người đàn bà cắt lời thề
dán lên làn môi mọng tím,
dẫn ta đi về phía trăng sao,
đào nguyên đỏ rực - mặt trời.
Ta khắc lời tiên tri lên vầng trăng,
hồn thơ xoáy thành cơn bão,
đưa nàng quanh quỹ đạo những cơn mơ.
Có cơn khát tháng ba,
nước Sông Tương không đủ uống,
dãy Ngân Hà thành pho tượng,
sững sờ đối mặt với thời gian,
ngày chìm xuống.... đêm hoan...
Người đàn bà đi ra từ động Bích Đào,
lạc vào hoang mạc,
lắng nghe tiếng hát trong tim,
khao khát,
bỏ quên làn môi mọng tím
ngày xưa.
Mặt trời chạy trốn vào nổi nhớ hoang vu,
trên lưng thời gian,
ta ươm khối u,
để hóa thân thành đôi môi mọng tím.
Xin trả lại người
khi trái đời
chưa đủ chín...ngàn sau...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét