Con người sinh ra tự do nhưng ở đâu cũng có xiềng xích. J.J. ROUSSEAU.

19 thg 1, 2021

Nơi Ấy Không Có Con Đường

 


Ta cúi xuống ôm bóng hình cô lữ,
Cõi thiên thu kỳ bí của ta xưa,
Ta run rẩy, đôi mắt huyền lãng tử,
Tiền kiếp kia, đêm mãi đến vô bờ.

Giữa thinh lặng, Em một lần gặp mặt…
Rồi âm thầm vĩnh viễn chia xa,
Ta ngồi lại, với trận cười hiu hắt,
Mảnh tàn tro thổn thức đến bao giờ.

Ta gục đầu lên con chữ… ngây ngô,
Nhật nguyệt ái ân muôn đời huyễn hoặc,
Ta nằm khóc giữa đôi bờ nhan sắc,
Xin một lần đối mặt với hoang sơ.

Sông vẫn chảy, xa tận cùng sa mạc,
Gió vẫn ru khúc hát chạm đỉnh trời,
Ta ôm chặt mảnh hình hài xao xác,
Mắt muôn trùng, chưa đủ nghĩa rong chơi.

Ta vẫn bước, nơi tận cùng phiêu bạt,
Cõi nhân gian đùa bỡn bước sông hồ,
Sông ngồi hát với ngàn trùng khao khát,
Ta đi hoài, chưa tìm thấy hư vô.

Nay ta về, mảnh trời xưa không nắng,
Mây tìm chi màu tóc trắng hoang vu,
Ta ngửa mặt hôn đỉnh trời hoang vắng,
Nghĩa trăm năm, ngồi viết đến bao giờ…

             SG 15-01-2019

Không có nhận xét nào: