Khúc 2. EM ƠI HÃY MÃI MÃI ĐI TÌM.
Trích Trường ca NHỮNG DẤU CHÂN TRÊN SÓNG
Bàn chân thong dong,
đồi nhân gian đá sỏi
em hãy ra đi,
mắt tư duy chìm đắm cõi vô biên
“cây sậy” nhỏ và trò chơi nơ-ron xám
thôi thúc không ngừng một kiếp nhân sinh
làm sao cưỡng chống những buổi bình minh,
và những chiều tà,
linh hồn em khao khát và khổ đau,
Em ơi hãy dấn thân
mãi mãi về phía hư không,
về phía những thiên hà,
chẳng bao giờ
tàn lụi.
Hãy chảy đi, dòng nước mắt đam mê,
và tiếng cười sấm dậy,
tràn qua định mệnh,
phủ lên núi tuyết băng,
lặn xuống đáy thẳm huyền không,
về nơi chín tầng địa ngục,
đưa tay mở cổng thiên đường.
Em hãy ra đi,
mười lăm tỉ năm
cuộc hành trình vẫn chưa bao giờ ngưng nghỉ,
dòng sông mải miết ngày đêm,
xin em mang theo hành trang,
của loài nơ-ron xám,
với con tim bùng cháy
dẫu rằng đó chỉ là sự nhảy nhót
của những hạt cát đam mê,
hãy đi về phía bên kia sự ngu muội,
đi mãi không về...
Nếu không có sự khởi đầu,
thì cũng không bao giờ có giây phút cuối
đâu em,
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét