Khúc3. Cứu Chuộc
“ thơ có sứ mệnh cứu chuộc cuộc đời”
KAHLIL GIBRAN
Hỡi Lưỡng Hà, mẹ đẻ của Babylon,
khoan dung và độ lượng,
người đã đau suốt mấy ngàn năm,
Hỡi những Pharaon,
ai rắc trường ca trên Kim Tự Tháp.
Cléopatre,
bước chân nàng thơm ngát cả trời thơ.
Hỡi Homer, sao Người thấy bơ vơ trên bờ Địa Trung Hải,
nhưng người lại đặt những bước chân vĩ đại lên thao thức của trần gian.
Nietzsche ôm Iliad và Odyssêy ngồi khóc buổi bình minh,
nước mắt lung linh cứu chuộc con tim bị Socrate rạch đôi giữa khai nguyên và duy lý ?
Hỡi Sông Hằng nhân từ và cuồng nộ,
mấy ngàn năm sóng vỗ Bengal.
Xứ sở nữ thần Kali yêu thương
người nhập vào Kaliđasa
để sinh ra nàng Sakuntala huyền vi kiều diễm.
“Đó là hương thơm của Mùa Xuân, quả chín của Mùa Thu”
nàng là nỗi đam mê của Goethe,
nát thân và cứu chuộc,
lẫn trong tiếng mẹ ầu ơ.
Hỡi Tagore,
những vần thơ
rót xuống khổ đau như dòng sữa mẹ,
chảy vào miệng trẻ thơ đang khát, chảy đến muôn trùng,
Gitanjali đi từ những tâm hồn thơ ngây tinh khiết,
như tiếng suối reo dịu ngọt ,
Thượng đế sinh ra từ đôi mắt long lanh thánh thiện
của người nông phu chân lấm tay bùn,
từ xác thân và con tim cất lời ca thánh thót dâng hiến cho đời,
Người đã đem giáo gươm tả tơi
vứt vào cát bụi,
giữ cho lối đi của loài người rậm cỏ xanh tươi.
Hỡi Dante Alighieri,
người ôm La Divina Commedia,
đi tìm chi trong bàn tay của Chúa,
Hàng vạn câu thơ chảy tràn nước mắt, máu và lửa,
khắc lên thân phận con người,
Những vần thơ rong chơi nơi thiên đàng địa ngục,
nhưng cũng chẳng bao giờ thoát khỏi cõi trần thế man man.
Hỡi Virgilius,
hàng vạn trang sử thi kết thành con đò huyền thoại,
chở hồn Dante sang thế giới bên kia,
Vòng nhân sinh cũng chỉ trong mơ,
Tranh tối sáng giữa đôi bờ hư thực,
Giữa bóng mờ tâm thức
tìm lối đi về.
Hỡi Shakespeare,
người đẻ chi sân khấu đời cuồng dại,
Vũ khúc của ngôn ngữ nhảy múa giữa xứ sở mù sương,
Romeo và Juliette nối núm ruột khổ đau còn vương mùi dâu bể,
Hamlet và Ophelia tim nát nhàu cuộc thế,
Nước mắt hoang đem cứu rỗi linh hồn,
bốn trăm năm Người đã yên ngủ ở cuối hoàng hôn,
nhưng bi kịch đục - trong vẫn bám mãi cuộc người,
ai làm thăng hoa nụ cười tiếng khóc,
Bàn tay con tạo vẫn trêu ngươi,
Muôn đời, ta vẫn hôn lên từng khoảnh khắc ngời ngợi Shakespeare.
Hỡi Goethe,
Người bay qua đỉnh ngôi nhà tư tưởng châu Âu,
vác hàng vạn câu thơ làm lung lay tín điều của đàn con Chúa,
Người dắt Faust vượt lên trên sự cám dỗ của quỷ Méphisto
để tìm về chân tính của Brahman và Atman
tình yêu trinh khiết của Gretsen, chẳng cứu chuộc nổi cuộc trăm năm,
Người đi tìm Helen,
cùng nhau trở về Hy Lạp cổ,
trở về với ngọn lửa khai nguyên,
thắp đuốc, người đi tìm tự do cho nhân loại tù đày.
Hỡi Lý Bạch,
ông ôm vầng trăng nào dưới đáy sông trần gian đang tuôn chảy,
và vầng trăng nào trong mắt Dương Quý Phi?
Ông vai vác bầu rượu của Đường Minh Hoàng ra đi
tìm tri kỷ,
Giữa nhân gian bão nổi,
câu thơ nào làm nên bậc Thi Tiên
“ Kim cổ kỳ nhân”, ông ôm trăng nơi “tróc nguyệt đài”
miệng vẫn đọc câu thơ “tương tiến tửu”
“ Hoàng Hà chi thủy thiên thượng lai bôn lưu đáo hải bất phục hồi”,
Câu thơ trích tiên tưởng đâu thương Tín Lăng Quân mà viết “Hiệp khách hành”, ngàn năm nghĩa hiệp,
Nào ngờ, mười ba thế kỷ qua, hậu bối ông lún sâu vào tội ác,
Dương Tử, Hoàng Hà khó rửa sạch vết nhơ,
hàng vạn câu thơ ai đem ném vào bơ vơ cát bụi,
thương cho người lầm lũi Thi Tiên.
Hỡi Tố Như,
đâu phải rằng, chỉ ba trăm năm
có người ngồi khóc,
Mà hàng vạn năm, đời vẫn còn nước mắt
nhỏ xuống Tố Như,
Tiếng đàn ai trong cõi thực hư,
mà bao nhiêu lớp sóng xô, nghiêng lầu Ngưng bích,
Bạc mệnh rập rình quản bút,
“cổ lai tài mệnh tương phương”
Đất nước ngả nghiêng
thương người sĩ phu len giữa hai làn gươm,
trên chín ngọn Hồng Lĩnh sơn, người ngồi mài nghiên bút,
Ngàn năm cứu chuộc,
trong tuyệt tác văn chương, uyên bác Truyện Kiều,
Phút tàn canh hồn vẫn liêu xiêu, thương “gươm đàn nửa gánh”
Bốn dây nhỏ máu, sóng sánh Tiền Đường,
“Nhất phiến tài tình thiên cổ lụy”
thì sao huyết bút văn chương
không lẩn vào cung đàn bạc mệnh,
Thì thôi, xin Người hãy mỉm cười trên đỉnh non cao.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét