Tiểu thuyết ít chữ của Kiều Giang
“Cuối cùng thì lịch sử luôn để lại cho mỗi con người chúng ta những vết thương không bao giờ lành được. Mỗi một người có một kiểu thương tích, chỉ giống nhau ở chỗ, nó là hệ lụy của một cuộc chuyển động đầy kịch tính, một thứ vở diễn mà tác giả và diễn viên đều do chính một con người đảm nhận,
Kiều Giang đã khái quát hóa bi kịch nhân loại ấy trong một tiểu thuyết ít chữ : MẢNH ĐẠN”. (Lời giới thiệu của NV Nguyễn Thanh Hiện trên TRANGVIETMOI.COM)
1. Huy trở lại quán café có tên “Café không ngủ” vào một đêm cuối đông. Đêm cao nguyên đã khuya, giờ này chỉ còn những khách giang hồ lãng tử ở phương xa “không nhà” như Huy, dừng chân để thưởng thức đêm không ngủ nơi phố núi trầm lắng mơ màng trong cái se lạnh. Cách đây 30 năm, anh cũng đã từng có “một đêm không ngủ” ở nơi thành phố “rất quen mà rất lạ” này. Ngoài kia mưa bụi phủ mờ ánh đèn cao áp đang cố gắng nhả những giọt vàng xuống con đường chập chờn trong giấc ngủ đông. Còn anh thì không sao ngủ được. “Cái thành phố đang thức trong hồn anh, chắc lại đang ngủ quên trong nỗi đa đoan thời cuộc của nó. Đã 30 năm rồi, còn gì!”, Huy thầm nghĩ.
Huy mang theo hơi lạnh của trời đất và trái tim buốt giá của mình bước vào quán. Quán vắng tanh. Chỉ có hai cô gái gục ngủ lên cái bục làm bằng nứa ghép, cao quá ngực. Huy chọn chỗ, ngồi vào chiếc ghế mây dạng salon có lót nệm bông, kê bên chiếc quầy, để tìm chút hơi ấm còn rơi rớt lại của một thời thanh xuân đã mất. Bỗng dưng anh cảm thấy sự trống rỗng cho cuộc sống độc thân ở tuổi năm tư của mình. Nhưng may quá, giọng ca ma quái của Khánh Ly: “nghìn trùng xa cách, người đã đi rồi, còn gì đâu nữa mà khóc với cười…mời người lên xe về miền quá khứ…” dội vào lòng anh, da diết, xa xăm, huyễn hoặc, giúp anh lướt qua cơn mộng…
Anh rít một hơi dài, mùi thuốc lá thơm lan tỏa khắp phòng, bàn tay không còn cóng buốt, anh khẽ gảy vào cái gạt tàn, rồi ngước lên gọi:
– “Cô chủ quán ơi!”.
Anh gọi đến 3 lần, cô gái mới giật mình, ngẩng lên, sững sờ nhìn Huy rồi định thần, đáp:
– “Xin lỗi ông, tôi ngủ quên. Cảm ơn ông đã gọi. Đêm nay lạnh quá, tôi cứ ngỡ là không có khách”.
Ngừng một lát để quan sát ông khách đặc biệt, cô gái tiếp:
-“Thưa ông dùng gì ạ?”.
Huy cho cả hai tay vào trong túi áo mân-tô, sửa lại tư thế ngồi, rồi đăm đăm nhìn cô gái, dò xét. Hình như cô hao hao giống một người, nhưng anh chưa dám tin vào đôi mắt trong ánh đèn mờ cùng trí nhớ có thể đã hao mòn theo tháng năm của mình. Càng về khuya, cái rét càng đậm, Huy bước ra khép kín cánh cửa ra vào. Trong quán chỉ có 3 người, nhưng cô nhân viên phụ việc vẫn còn say ngủ. Người khách lạ ngắn gọn:
– “Cô cho tôi cà phê phin đen”.
Cô gái “dạ” rồi bước lại quầy chế biến. Huy nhìn theo, anh nhẩm trong đầu: “cũng thon thả cao, cũng mái tóc đen mượt, đôi mắt nhung như gợn sóng, đôi vai gầy như níu cả trời cao, đầy quyến rũ, thầm lén. Mình đã lớn tuổi nhưng mình không thể nhầm lẫn được! Rất giống với nàng…”. Ký ức như đang ùa vào, nhảy múa trong đầu anh, vừa sinh động vừa buốt giá. Hạnh phúc và khổ đau lại quấn chặt vào nhau. “Phải chăng hôm nay trời cho ta cơ hội”.
Cô gái bưng tách cà phê lại đặt xuống bàn, dưới ánh mắt của người đàn ông đang dán chặt lên da thịt cô, rồi định quay đi. Huy vội lên tiếng:
– “Cô hãy thong thả, xin mời cô ngồi, tôi có chút việc, muốn hỏi thăm cô”.
Cô gái giữ nếp chủ-khách,vẫn đứng. Ông khách lạ nói như phân trần:
– “Cô cứ ngồi, không sao đâu, dù giữa đêm khuya, trong quán bây giờ chỉ có 2 người còn thức và một người đang ngủ, nhưng cô thấy đó, từ đầu, tôi vẫn tôn trọng cô. Câu chuyện của tôi hơi dài, nên cô đứng e không tiện”.
Cô chủ quán ngại ngần, ngồi xuống ghế đối diện với khách.
Huy cầm thìa khuấy nhẹ vào ly, tiếng lanh canh khua vào không gian làm tăng thêm sự tĩnh lặng, bí ẩn, mơ màng. Anh thong thả:
-“Thú thật với cô, đây là lần thứ hai tôi đến quán này. Vẫn cái tên “Café không ngủ”, nhưng bây giờ khang trang hơn, bài trí lịch sự và hiện đại hơn, và chủ quán là người khác , là cô… với tôi, cách đây 30 năm và bây giờ, dù vật đổi sao dời, tình cảm của tôi đối với nơi này vẫn không đổi”.
Cô gái chăm chú lắng nghe, hình như cô thoáng cau mày khi nghe Huy nhắc đến từ “30 năm”.
Huy đột ngột khẩn khoản:
-“Xin lỗi cô, không biết tôi có làm phiền cô nhiều lắm không, nhưng hôm nay tôi không thể giữ mãi một cái dấu chấm hỏi quá lớn, đã khắc khoải trong đầu tôi suốt 30 năm. Và có lẽ chỉ có cô là người có thể giúp tôi lật ngược dấu chấm hỏi đó”.
Người đàn ông đôi mắt rực sáng và hình như cô chủ quán trẻ tên Thảo Nguyên cũng đang ngạc nhiên nuốt từng lời của người khách lạ.
Thời gian cứ chìm sâu vào đêm. Không biết người đàn ông đã hỏi những gì, nhưng sau đó người ta chỉ nghe thấy tiếng của họ trộn vào nhau, có khi đều đều, có khi dữ dội trong nước mắt. Từng giọt thời gian rơi vào không gian trắng, chết lặng, chỉ có hai người…
(Còn nữa)
Ảnh : Biển Hồ - Pleiku - Gia Lai.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét