Thơ Kiều Giang
Rồi người cũng ra đi,
chỉ dòng sông ở lại,
ta như loài chim di,
ngủ trong chiều hoang dại.
Ta một mùa tóc nắng,
đi về với vô thường,
cuối trời thương giọt đắng,
gửi em lời vô ngôn.
Câu thơ chiều thần thoại,
vắt qua trời nhớ mong,
trăng đêm nay tình tự,
trên lối về hư không.
Tay em mùa biển động,
sợi tóc nhớ lời ru,
trong góc đời mây trắng,
trên lối về thiên thu.
Hồn ta như cồn đá,
thời gian màu rêu phong.
phủ lên đời hoang dã,
sợi tóc buồn sang đông.
Xưa em đòi làm nắng,
mắt buồn như mây bay,
ta dòng sông hoang dại,
nhớ vô biên guộc gầy…
SG - 15-5-2022
Hình ảnh trích từ pinterest.com.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét