Thơ Kiều Giang
Tranh của Franz Ackermann
Hãy nhắm mắt để đi vào đêm thẳm
Hãy trừng to để chọc nát mặt trời
Cũng đừng cười vào bất cứ điều chi
Và trút bỏ tất cả để trở về im lặng
Hãy run rẩy như cơn gió thoảng
Cứ gào lên như sóng động biển sâu
Vào thâm u cho rõ mặt người
Và hãy sống như ngàn năm đã chết
Đừng có nghênh ngang vì nhàn rỗi nụ cười
Tâng váy áo cho xanh màu vũ điệu
Đá rêu phủ vẫn nghìn năm đứng đợi
Da em thơm là đặc ân của muôn kiếp làm người
Ta rong chơi trong khoảng tối thiên thu
Giữa thiên đường và địa ngục
Chẳng có vinh quang nào được mang trước ngực
Mặt trời đen sẽ chiếu rọi đến vô cùng.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét