Nặng bến sông Tương , hồn níu hồn
Một chiều ta chết giữa môi hôn
Trên cao mở khép lung linh nguyệt
Ngây ngất hương trầm, em nhớ không
Duyên đã chờ nhau mấy kiếp trần
Cho tình ta trắng nợ phù vân
Mai sau, trăng có về muôn nẻo
Mở cửa thiên đàng, anh đón em
Đêm qua ta khát niềm ân ái
Ngực sát, vai kề, môi với môi
Trong mắt em cười, thu chẳng nói
Và sáng như ngàn tinh tú kia
Một phút em xa, lạnh mấy đời
Thu vàng gục chết ở đôi nơi
Lá thu rụng xuống đầy tay mộng
Xác gửi trôi về lạnh biển khơi
Ngày ấy em đi, biển hẹn thề
Lời người còn đọng giữa cơn mê
Nhớ ai, ta gửi ngàn sao mộng
Muôn kiếp chỉ còn thơ với em.
SG 14/6/2013Một chiều ta chết giữa môi hôn
Trên cao mở khép lung linh nguyệt
Ngây ngất hương trầm, em nhớ không
Duyên đã chờ nhau mấy kiếp trần
Cho tình ta trắng nợ phù vân
Mai sau, trăng có về muôn nẻo
Mở cửa thiên đàng, anh đón em
Đêm qua ta khát niềm ân ái
Ngực sát, vai kề, môi với môi
Trong mắt em cười, thu chẳng nói
Và sáng như ngàn tinh tú kia
Một phút em xa, lạnh mấy đời
Thu vàng gục chết ở đôi nơi
Lá thu rụng xuống đầy tay mộng
Xác gửi trôi về lạnh biển khơi
Ngày ấy em đi, biển hẹn thề
Lời người còn đọng giữa cơn mê
Nhớ ai, ta gửi ngàn sao mộng
Muôn kiếp chỉ còn thơ với em.
2 nhận xét:
Hồn ta lạc ở bến sông Tương
Tìm người muôn kiếp mấy dặm trường
Mơ khúc tương phùng trong duyên nghiệp
Để tình trắng nợ kiếp phù vân...
Sang thăm nhà anh, được đọc vần thơ mang âm hưởng cổ kính...Chúc anh có nhiều sáng tác hay như thế .
Người về,sao nặng nước sông Tương
Muôn nẻo,tìm em những dặm trường
Bên sắc thu vàng,ta vẫn đợi
Bao giờ được gặp lại người thương
Phương Mai ơi,thể thơ thì cổ nhưng tứ và ngôn không cổ phải không?Rất vui được PM thăm nhà và Cảm ơn PM có lời khen. Chúc PM vui và hạnh phúc. Hẹn gặp lại.
Đăng nhận xét