Thơ KIỀU gIANG
Nếu chiếc lá xanh trên cành chiều nay không vàng úa
thì lấy đâu màu mắt lụa đang lung linh trên gương mặt
yêu thương của em để anh đắm đuối lặng nhìn.
Nếu mặt trời không tắt hoàng hôn thì làm gì có ánh bình minh
trên tay em cho anh nâng niu buổi sáng
và anh được hôn lên chút tình lãng mạn của đêm
Phố bây giờ chẳng cần mùa xuân vì tóc mùa thu của em
là tác phẩm tuyệt vời của tạo hóa. Anh đi trong thương nhớ ngàn đời
vì tóc ấy mùa thu.
Không biết em có nghe được tiếng thở dài của anh
khi anh thấy những nếp nhăn trên vầng trán em, nhớ mong nuối tiếc.
Em đẹp như ánh sao băng đang nghĩ mình thua thiệt, giữa trời xanh.
Vâng , tất cả đều mong manh.
Mong manh như tình yêu của anh đang hòa trong hơi thở của đất trời
từng giây phút kiếm tìm em.
Anh muốn là mây lang thang trong bầu trời đêm
để hiểu hết nỗi cô đơn của những ngày không em
giữa trần gian trơ trọi
Cánh buồm anh nghiêng chao trong biển em màu mắt biếc
Cát bụi nào tha thiết giữa trần gian
Và những chiều, những sáng không em, thì ai hiểu được con tim anh
lúc nào ngã gục,
nhớ thương nặng cả đất trời…
Thuyền tình anh lênh đênh giữa biển khơi
đêm nay khi ánh sao trời cuối cùng vụt tắt
anh vẫn nhủ thầm có những bóng hình xa lắc
đợi chờ nhau.
KG 15/6/2013
Nếu chiếc lá xanh trên cành chiều nay không vàng úa
thì lấy đâu màu mắt lụa đang lung linh trên gương mặt
yêu thương của em để anh đắm đuối lặng nhìn.
Nếu mặt trời không tắt hoàng hôn thì làm gì có ánh bình minh
trên tay em cho anh nâng niu buổi sáng
và anh được hôn lên chút tình lãng mạn của đêm
Phố bây giờ chẳng cần mùa xuân vì tóc mùa thu của em
là tác phẩm tuyệt vời của tạo hóa. Anh đi trong thương nhớ ngàn đời
vì tóc ấy mùa thu.
Không biết em có nghe được tiếng thở dài của anh
khi anh thấy những nếp nhăn trên vầng trán em, nhớ mong nuối tiếc.
Em đẹp như ánh sao băng đang nghĩ mình thua thiệt, giữa trời xanh.
Vâng , tất cả đều mong manh.
Mong manh như tình yêu của anh đang hòa trong hơi thở của đất trời
từng giây phút kiếm tìm em.
Anh muốn là mây lang thang trong bầu trời đêm
để hiểu hết nỗi cô đơn của những ngày không em
giữa trần gian trơ trọi
Cánh buồm anh nghiêng chao trong biển em màu mắt biếc
Cát bụi nào tha thiết giữa trần gian
Và những chiều, những sáng không em, thì ai hiểu được con tim anh
lúc nào ngã gục,
nhớ thương nặng cả đất trời…
Thuyền tình anh lênh đênh giữa biển khơi
đêm nay khi ánh sao trời cuối cùng vụt tắt
anh vẫn nhủ thầm có những bóng hình xa lắc
đợi chờ nhau.
KG 15/6/2013
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét