Thơ Kiều Giang
Không có gì là có lý đâu em,
chỉ là thứ hư vô giả dạng,
anh hí hửng vì nụ cuời buổi sáng,
nở trên môi tồn tại mù lòa.
chỉ là thứ hư vô giả dạng,
anh hí hửng vì nụ cuời buổi sáng,
nở trên môi tồn tại mù lòa.
Nhưng em ơi hãy bước lên những tàn tro,
đi về phía những tình cờ bất tận,
vì muời mấy tỉ năm thượng đế đã rèn giũa đôi chân,
mặt trời bỗng thấy điều em cần phía trước.
đi về phía những tình cờ bất tận,
vì muời mấy tỉ năm thượng đế đã rèn giũa đôi chân,
mặt trời bỗng thấy điều em cần phía trước.
Sáng nay hàng vạn người trên hành tinh bỗng lăn ra chết,
đủ mọi thứ lý do,
nhưng lý do duy nhất là vì họ chen vào sự sống,
và ai cũng cố quên đi như một sự tình cờ.
đủ mọi thứ lý do,
nhưng lý do duy nhất là vì họ chen vào sự sống,
và ai cũng cố quên đi như một sự tình cờ.
Không có gì là hữu lý đâu em,
ngay cả bọn tự phong là thần thánh,
chúng bày ra bao thứ thiên đuờng và trái cấm,
để lừa bịp những cái đầu rỗng và những chiếc dạ dày đói,
đang ngước tìm những nguồn sáng hư không.
ngay cả bọn tự phong là thần thánh,
chúng bày ra bao thứ thiên đuờng và trái cấm,
để lừa bịp những cái đầu rỗng và những chiếc dạ dày đói,
đang ngước tìm những nguồn sáng hư không.
Sáng nay anh thấy cành hồng nở trong vườn nhà em
và một nụ cười trên môi thiếu nữ,
anh bỗng nghĩ đến những cái xác trôi trên Địa Trung Hải,
và những giọt nước mắt của em,
anh bỗng nhớ đến những sản phẩm của cái đầu,
anh hiểu được sự lẫn lộn,
của những tên cầm chịch thế giới.
và một nụ cười trên môi thiếu nữ,
anh bỗng nghĩ đến những cái xác trôi trên Địa Trung Hải,
và những giọt nước mắt của em,
anh bỗng nhớ đến những sản phẩm của cái đầu,
anh hiểu được sự lẫn lộn,
của những tên cầm chịch thế giới.
Người con gái đang bước về phía anh,
nụ cười cũng nở trên môi, dưới mái tóc nâu và cái đầu rỗng,
đẹp vô cùng,
nhưng không có gì đâu em,
vì nụ cười ấy đã bay vào trong gió,
chỉ còn lại chiếc bóng rực rỡ màu hư vô trong anh.
nụ cười cũng nở trên môi, dưới mái tóc nâu và cái đầu rỗng,
đẹp vô cùng,
nhưng không có gì đâu em,
vì nụ cười ấy đã bay vào trong gió,
chỉ còn lại chiếc bóng rực rỡ màu hư vô trong anh.
Anh hôn lên chiếc lưng trần của tạo hóa,
tạo hóa cũng run rẩy như em,
nhưng anh biết ngọn gió đêm sẽ vô cùng xa lạ,
như hơi thở của đại dương ngàn đời réo gọi vô biên.
tạo hóa cũng run rẩy như em,
nhưng anh biết ngọn gió đêm sẽ vô cùng xa lạ,
như hơi thở của đại dương ngàn đời réo gọi vô biên.
Mặt trời hôm qua đã vuột khỏi tay anh,
điều còn lại chỉ là vết hằn của lời kinh năm tháng,
nó che khuất màu hoa nở sáng nay,
trên sa mạc Gobi hay trong rừng Amazon huyền thoại,
anh không muốn cắm vào lọ những cánh hoa của hôm qua.
điều còn lại chỉ là vết hằn của lời kinh năm tháng,
nó che khuất màu hoa nở sáng nay,
trên sa mạc Gobi hay trong rừng Amazon huyền thoại,
anh không muốn cắm vào lọ những cánh hoa của hôm qua.
Ta lặn sâu vào lòng biển,
để tìm một nụ cười rơi từ trên núi,
tiếng khóc lẩn vào tiếng sóng,
sự vinh quang chưa bao giờ có thực,
em hãy cứ nhìn vào đôi mắt của thời gian.
SG tháng 11-2017
để tìm một nụ cười rơi từ trên núi,
tiếng khóc lẩn vào tiếng sóng,
sự vinh quang chưa bao giờ có thực,
em hãy cứ nhìn vào đôi mắt của thời gian.
SG tháng 11-2017
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét