Thơ Kiều Giang
Sáng nay cành hoàng lan trong vườn mỉm cười,
lung linh cùng với sợi nắng không chịu ngủ,
cơn gió bỏ lại sau lưng cơn thịnh nộ,
lướt mình qua cổ kim rẩy run,
hình như trong đám mây có tiếng thở dài,
và ta cũng không hiểu vì sao em khóc trong hoàng hôn.
Tiếng chim cuối ngày
rơi trên những mái ngói xanh rêu trầm tư
nhìn thời gian lướt qua mặt người,
đánh thức loài côn trùng,
chờ nửa đêm ca hát,
vì nhớ cây xương rồng trong sa mạc nở hoa.
rơi trên những mái ngói xanh rêu trầm tư
nhìn thời gian lướt qua mặt người,
đánh thức loài côn trùng,
chờ nửa đêm ca hát,
vì nhớ cây xương rồng trong sa mạc nở hoa.
Xa xưa trở về dạy cho trẻ thơ hát bài tình ca của đá,
Pharaon mở mắt nhìn những dấu chân,
cợt đùa mấy ngàn năm trên dòng sông Nil đỏ máu,
em sẽ nói gì với anh về lũ sâu nửa đêm
đang làm tình giữa lòng mặt trời
và em sẽ nói gì với anh,
khi mà hành tinh xanh trở về với BigBang vĩnh cửu…
và Jesus đã từ bỏ thiên đường.
Pharaon mở mắt nhìn những dấu chân,
cợt đùa mấy ngàn năm trên dòng sông Nil đỏ máu,
em sẽ nói gì với anh về lũ sâu nửa đêm
đang làm tình giữa lòng mặt trời
và em sẽ nói gì với anh,
khi mà hành tinh xanh trở về với BigBang vĩnh cửu…
và Jesus đã từ bỏ thiên đường.
Ta hôn lên môi của Brahman diễm tuyệt,
và hôn lên khuôn mặt trái đắng của nỗi riêng tư của gió,
vẫn âm thầm chảy trong lòng thiên hà,
đi tìm đôi mắt chỉ là một sự dụ dỗ bất tận của thuợng đế.
và hôn lên khuôn mặt trái đắng của nỗi riêng tư của gió,
vẫn âm thầm chảy trong lòng thiên hà,
đi tìm đôi mắt chỉ là một sự dụ dỗ bất tận của thuợng đế.
Ta nhặt chiếc lá tàn thu,
đang rơi trên mớ tàn tro của năm tháng,
để làm chứng tích cho những ngo ngoe của atman,
thương chiếc áo phù sinh cởi ra rồi mặc lại…
đang rơi trên mớ tàn tro của năm tháng,
để làm chứng tích cho những ngo ngoe của atman,
thương chiếc áo phù sinh cởi ra rồi mặc lại…
Như những giọt sương đêm mặn chát,
tình cờ nhỏ xuống dĩ vãng không chịu ngủ yên,
niệm thức vô biên tìm mặt trời để dẫn qua đêm sa mạc
giữa lòng phố đang mở điệu valse cho loài hoa nở đêm.
tình cờ nhỏ xuống dĩ vãng không chịu ngủ yên,
niệm thức vô biên tìm mặt trời để dẫn qua đêm sa mạc
giữa lòng phố đang mở điệu valse cho loài hoa nở đêm.
Ta đang chạy trốn hay những vì sao đang chạy trốn,
sự rượt đuổi vô tận và sự ấp yêu cũng vô tận,
nỗi khắc khoải của nhất thể Brahman,
đang hôn lên vầng trăng cười một mình,
Eva đang quỳ xưng tội nửa đêm.
sự rượt đuổi vô tận và sự ấp yêu cũng vô tận,
nỗi khắc khoải của nhất thể Brahman,
đang hôn lên vầng trăng cười một mình,
Eva đang quỳ xưng tội nửa đêm.
Thời gian bắt đầu khô trên những ngọn đồi,
không ai chịu tưới nước cho nó,
thời gian đang khao khát vì cạn kiệt,
nụ cười bị hiếp dâm, không còn bàn tay chìa ra.
không ai chịu tưới nước cho nó,
thời gian đang khao khát vì cạn kiệt,
nụ cười bị hiếp dâm, không còn bàn tay chìa ra.
Nhưng một ngày, thời gian từ bỏ núi đồi,
từ bỏ những cái xác đã khô,
trở về hôn lên những chiếc rìu đá,
hôn lên nỗi cô đơn giữa lòng con quạ,
hôn lên giọt nước mắt vừa rơi vào lòng đất,
lên con chữ trên tấm da lừa,
mỉm cười trong đêm.
28-10-2017
từ bỏ những cái xác đã khô,
trở về hôn lên những chiếc rìu đá,
hôn lên nỗi cô đơn giữa lòng con quạ,
hôn lên giọt nước mắt vừa rơi vào lòng đất,
lên con chữ trên tấm da lừa,
mỉm cười trong đêm.
28-10-2017
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét